Chương 1930
Xử trưởng đại nhân, đây không phải Huyết Y Vệ chỉ cần các ngươi nói một cái sẽ định được tội cho người ra, cho dù không không làm ta cũng phải ngoan ngoãn nhận tội đây, nơi này là Đại Lý Tự Khanh, là bộ tư pháp được chứng thực nhất của Đông Lăng, Đại Lý Tự Khanh và Thiếu Khanh đại nhân đang đứng trên công đường, ngươi chưa thẩm đã định tội ta rồi, ngươi đang khinh thường ba vị đại nhân đứng trên kia đấy.
Xử trưởng đại nhân, trong công đường Đại Lý Tự này ta có tội hay không cũng không phải chỉ dựa vào một câu nói của ngươi là được, vi phạm pháp luật là vi phạm pháp luật, không vi phạm chính là không vi phạm. Đại Lý Tự sẽ không bỏ qua một người xấu nào, đương nhiên cũng không vu khống cho người tốt giống như Huyết Y Vệ.” Phượng Khương Trần mở miệng cứ xử trưởng đại nhân, câu tiếp theo lại xử trưởng phòng đại nhân, gọi xử trưởng bộ hình ty liên tục khiến hắn sắp hôn mê, hắn ta hoàn toàn không hiểu lời này của Phượng Khương Trần là có ý gì, hắn ta không làm gì hết được không hả.
Vị xử trưởng này làm gì Phượng Khương Trần cũng không thèm để ý, nàng chỉ biết, mấy câu này của nàng không chỉ lặng lẽ không dấu vết dẫm đạp Huyết Y Vệ, mà còn thổi phồng Đại Lý Tự nữa.
Mặc kệ Đại Lý Tự Khanh có nhận lời khen kia của nàng không, ít nhất nhwungx lời nói lúc này của Đại Lý Tự Khanh cũng phải dùng thái độ công chính, không thể mặc cho người khác cắn nàng, cũng không thể giao nàng cho Huyết Y Vệ…
Sắc mặt ba vị quan viên của Đại Lý Tự thật sự không được tốt lắm, bọn họ không phải bị những lời thổi phồng kia của Phượng Khương Trần làm cho choáng váng, mà mấy người này biết, Phượng Khương Trần nói câu này làm trên lung bọn họ gánh rất nhiều áp lực.
Một lúc lâu sau, xử trưởng bộ hình ty mới cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong lời của Phượng Khương Trần, lập tức sắc mặt càng khó coi hơn, tròng mắt cũng sắp lồi ra, dáng vẻ như người sắp chết, nếu đi ra ngoài có thể dọa khóc tiểu hài tử.
Xử trưởng bộ hình ty tức giận đến mức cả người run bần bật, mấy lần muốn giơ tay chỉ vào Phượng Khương Trần mắng to, nhưng mỗi lần nhấc tay đều đối diện với con ngươi dường như có thể giết chết người của Phượng Khương Trần.
Bị tia sáng hung ác trong mắt Phượng Khương Trần bắn tới, ngón tay kia dùng cách nào cũng không nâng lên nổi, xử trưởng bộ hình ty run run nói: “Phượng Khương Trần, ngươi, ngươi…”
Xử trưởng bộ hình ty là người dùng hình vô cùng lão luyện, nhưng lúc cần múa mép thì lại không làm gì được, vừa mở miệng đã bị Phượng Khương Trần không khách sáo cắt ngang: “Ta cái gì mà ta, xử trưởng đại nhân, ngươi cho rằng ta hay vu khống người khác lung tung giống như Huyết Y Vệ các người sao, không, Phượng Khương Trần ta không làm những chuyện như vậy, những lời ta vừa nói cũng không phải đang ba hoa chích choè, ta tận mắt nhìn thấy nên mới dám nói như vậy.
Không chỉ trước đây ta từng vào Huyết Y Vệ, nương ta cũng từng đến đó rồi, mấy chuyện xấu xa của Huyết Y Vệ các người, ta cũng không lạ lùng gì nữa, nếu nói ra, chắc có lẽ ba ngày ba đêm cũng chưa nói xong.
Huyết Y Vệ các người ngồi không ăn bám, cả ngày không nghĩ cách làm sao để bắt được tội phạm, khi bắt được tham quan thì chỉ biết giành công với người tốt, ức hiếp dân chúng không có bối cảnh. Sau đó không hỏi gì đã bắt đầu tra tấn, những người bán hàng rong bán đậu ba đời bên đường Đông Lăng cũng có thể bị các ngươi thẩm ra tội thông đồng với địch để phản quốc.”
Từng câu từng chữ của Phượng Khương Trần không chút khách sáo nói hết những mặt âm u của Huyết Y Vệ, nàng không hề cố kỵ Huyết Y Vệ, trực tiếp đắc tội với những người này.
“Nói rất đúng, nói rất đúng, Phượng cô nương nói thật sự rất đúng, Huyết Y Vệ trước nay vẫn luôn ức hiếp những dân chúng bình thường như chúng ta, rõ ràng lập ra là vì muốn giám thị đám quan lại kia, kết quả không bắt được tên quan viên nào, lại bắt không ít dân chúng bình thường nhỏ bé.” Trên chỗ ngồi xem xử, một nam nhân mặc thanh y thấp bé đột nhiên lên tiếng phụ họa, lớn tiếng mắng Huyết Y Vệ.