Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1911




Chương 1911

“Làm…làm sao có thể?” Lời nói của Tả Ngạn làm cho sắc mặt của Đồng Giác và Đồng Dao biến đổi nhanh chóng, hai người bất an nhìn về phía Tả Ngạn, hy vọng Tả Ngạn có thể nói mấy lời dễ nghe.

Tả Ngạn không hay tiếp xúc với người khác, đây là những yêu cầu cho công việc sát thủ, chứ bản thân hắn cũng không phải không thích tiếp cận với người khác. Nhìn vẻ mặt hai cô nương Đồng Giác và Đồng Dao bị dọa sợ, Tả Ngạn lại xấu xa đe dọa: “Sao lại không chứ, các ngươi đều biết là những hình phạt cho người khác nhìn không hề nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất là những hình phạt ném đá giấu tay.”

“Ném đá giấu tay?” Đồng Giác và Đồng Dao không biết phải phản ứng thế nào, hai cô nương này giống như học sinh, vẻ mặt thành thật nhìn Tả Ngạn, hy vọng Tả công tử mới quen biết này có thể giải thích những thắc mắc trong lòng các nàng.

Tả Ngạn không làm hai cô nương thất vọng, hắn nói ra một ít thủ đoạn thường dùng trong thế giới đen tối, nói ra từng cái một, ví dụ như lấy một cây ngân trâm dài nửa mét đâm sâu vào trong cơ thể, hoặc là dùng vải dày bọc kín đầu, sau đó liều mạng đâm đầu vào tường, lại có cả cách phế đi của quý của người đàn ông, hay là biến một người đàn ông thành một đứa trẻ,…

Tả ngạn nói ra một cái, thì mặt của Đồng Giác và Đồng Dao lại trắng thêm một chút, trong mắt hai nàng lộ vẻ hoảng sợ, không ngừng lắc đầu. Không thể nào, không thể nào…

Thực tại chưa bao giờ vì nguyện vọng của con người mà thay đổi, thực tại luôn tràn ngập những thời khắc không biết phải làm sao, thực tại cũng có những thứ tàn khốc lạnh lẽo. Lúc Đồng Giác và Đồng Giao bất an muốn Tả Ngạn hãy chứng thực, chứng thực những lời mà hắn vừa nói ra là giả, muốn lừa bọn họ thì xe ngựa bỗng dừng lại, đã đến Phượng phủ rồi.

“Tả Ngạn, giúp ta đỡ người xuống mau lên.” Phượng Khương Trần chen cắt đứt đoạn đối thoại của Đồng Giác và Đồng Dao với Tả Ngạn, Đồng Giác và Đồng Dao vốn đã bị dọa sợ không nhẹ, lại nghe được giọng nói của Phượng Khương Trần, hai người họ giống như hai con thỏ nhỏ bị hoảng loạn, vội vàng tránh qua một bên.

“Tiền thù lao!” Tả Ngạn nhảy xuống xe, vén màn xe lên, nhìn thấy Phượng Khương Trần đang ôm Tôn Tư Hành ngồi đó thì bày ra vẻ đang giải quyết việc chung. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tâm tình của Phượng Khương Trần thật sự không được tốt, nghe thấy Tả Ngạn nói như vậy thì không khách khí liếc hắn một cái: “Tả Ngạn, chúng ta là bạn, ngươi cứ mở miệng là nói đến tiền như thế, rất ảnh hưởng đến tình cảm. Chỉ là ôm hắn xuống giúp ta một chút thôi, như thế mà cũng đòi tiền được sao?”

“Tại sao lại không, Tả Ngạn ta chỉ làm việc vì tiền, chưa bao giờ làm việc vì bạn, hơn nữa chúng ta không phải bạn bè, vĩnh viễn cũng không thể trở thành bạn được. Chúng ta chỉ có quan hệ thuê mướn, ngươi trả tiền, ta làm việc.” Tả Ngạn tỏ rõ sẽ không làm việc vì bạn bè gì sất.

Ở trong mắt sát thủ, không có hai từ bạn bè, bạn cũng chỉ dùng để bán đứng mà thôi.

Phượng Khương Trần rất tức giận, nhưng Tả Ngạn lại tuyên bố sẽ không vì bạn làm việc, chỉ là nếu dùng tiền mà có thể hoàn thành công việc thì cũng tốt: “Được, ngươi giúp ta đưa Tư Hành xuống, rồi giúp ta làm một chuyện nữa thì ta sẽ đưa cho người một nghìn lượng vàng.”

Trong mắt Phượng Khương Trần lóe lên, nàng đã nghĩ ra cách để phản kích rồi. Chuyện của Tư Hành, bất kể là ai đúng ai sai thì việc nàng dẫn người đi cướp ngục vẫn là không đúng. Nếu hoàng thượng muốn kết tội nàng thì chỉ dựa vào việc này đã có thể chu di tam tộc, nhưng bây giờ trời vẫn chưa sáng, nàng vẫn đang còn cơ hội lật ngược thế cục.

“Ngươi muốn ta làm gì?” Tả Ngạn không phải kẻ ngốc, một ngàn lượng vàng là rất nhiều, bình thường hắn giết mười người cũng không có được số tiền nhiều như thế. Có thể thấy, tiền thù lao càng cao thì nhiệm vụ cần làm cũng càng nguy hiểm.

“Tả Ngạn, chuyện ta muốn ngươi làm chắc chắn không khó. Ta chỉ cần ngươi giúp ta phát tán một số thứ trước khi trời sáng, ngươi phải làm chuyện đó mà người không biết quỷ không hay.” Muốn làm xong chuyện này một cách lặng lẽ không tiếng động thì chỉ có Tả Ngạn là làm được mà thôi.