Chương 1910
Phượng Khương Trần cắn cắn môi, nói với bản thân phải tỉnh táo lên, những vết thương trên người Tư Hành còn cần nàng đến kiểm tra, chữa trị.
Những vết thương bên ngoài của Tôn Tư Hành không rõ ràng, những vết thương được ẩn núp kia không thể nhìn thấy bằng mắt thường, Triệu Khương Trần khởi động túi trị liệu thông minh, bắt đầu kiểm tra cho Tôn Tư Hành.
Lẽ ra trong vòng ba mươi giây thì túi trị liệu thông minh đã có thể chẩn đoán được bệnh tình của người bệnh, nhưng bây giờ đã qua hơn một phút rồi mà túi trị liệu thông minh vẫn chưa có phản ứng nào.
Phía trên hiển thị những cơ mềm bị bầm tím của Tôn Tư Hành, não chịu sự va đập của trọng lực, bị chấn động não, ngoài sự tổn thương sọ não ra thì bên trong còn bị sưng tấy(do chảy máu trong).
Phần đầu của Tôn Tư Hành nếu nhìn ở bên ngoài sẽ không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng thực chất lại bị thương rất nghiêm trọng. Phượng Khương Trần đưa tay ra, cần thận tìm kiếm trên đầu Tôn Tư Hành, phát hiện ra ở sau ót của hắn có một lỗ máu.
Phượng Khương Trần không dám cho Tôn Tư Hành cử động lộn xộn, cẩn thận để hắn nằm ngay ngắn lại. Nàng còn chưa biết trên người Tôn Tư Hành có bao nhiêu vết thương, ngộ nhỡ dịch chuyển làm cho hắn bị tổn thương thì quả là bi thảm.
Phượng Khương Trần tiếp tục nhìn những kết quả chẩn đoán khác của túi trị liệu thông minh. Những kết quả kiểm tra của túi trị liệu thông minh đưa ra rất mơ hồ, chỉ nói phế tạng của Tôn Tư Hành bị thương, thân thể có nhiều chỗ bị bầm tím, đề nghị đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra toàn diện.
“Học trò ngu ngốc, sao lại không biết bảo vệ bản thân vậy chứ.” Phượng Khương Trần cẩn thận đỡ Tôn Tư Hành dậy, để hắn nằm lên người mình, vững vàng đỡ được phần đầu của Tôn Tư Hành để tránh xe ngựa lắc lư làm cho đầu hắn bị thương một lần nữa.
Phượng Khương Trần nhẹ nhàng vuốt đầu Tôn Tư Hành, động tác của Phượng Khương Trần nhẹ nhàng như lông chim lướt qua. Nhưng dù vậy thì theo động tác của Phượng Khương Trần, tóc của Tôn Tư Hành vẫn không ngừng rơi xuống. Mà đây mới là những vết thương ở những nơi mà Phượng Khương Trần có thể nhìn thấy, còn ở những nơi nàng không nhìn thấy, trên người Tôn Tư Hành đang còn bao nhiêu vết thương đây?
Phượng Khương Trần cắn môi, giọt máu theo cánh môi nàng rơi xuống, nhưng Phượng Khương Trần lại không cảm thấy đau, nàng chỉ cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy bộ dạng của Tôn Tư Hành bây giờ.
Ở trong mắt nàng, Tôn Tư Hành là đồ đệ, cũng là em trai. Nàng đã đáp ứng Tôn thái y sẽ chăm sóc Tôn Tư Hành thật tốt, nhưng kết quả thì sao?
Học trò ngoan của nàng hiền lành như thế, nhưng lại có người muốn hãm hại hắn. Thuận Ninh hầu phủ, ngươi hãy chờ đó, nếu không làm cho các người thân bại danh liệt thì ta không phải Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần lặng lẽ rơi lệ, bên ngoài xe ngựa Đồng Giác và Đồng Dao cũng đang hoang mang bất an.
“Đồng Dao, tiểu thư bị làm sao thế? Không phải Tôn thiếu gia vô sự rồi hay sao?” Đồng Giác rất bất an, phải biết là nàng ta đã đưa Tôn thiếu gia đến Thuận Ninh hầu phủ, kết quả Tôn thiếu gia lại bị người khác hãm hại, nhốt vào Huyết Y Vệ.
“Hẳn là tiểu thư đang tức giận, Tôn thiếu gia tốt như thế, những người đó lại ra tay độc ác với hắn như thế, thật là đáng ghét!” Đồng Dao cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nàng ta thấy vết thương của Tôn Tư Hành cũng không nghiêm trọng lắm.
“Có lẽ vết thương của Tôn thiếu gia cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là vài vết thương ngoài da, ta thấy tay và chân của Tôn thiếu gia vẫn còn rất tốt, cũng không bị thương.” Đồng Giác không phải là một người lắm lời, chỉ là nàng ta đang bất an, rất bất an. Muốn tìm thấy một điểm không bình thường nào đó thì nàng ta mới có thể an tâm.
Kết quả Đồng Dao lại không tiếp lời nàng ta, Tả Ngạn hừ một tiếng: “Ngây thơ, những vết thương mà các ngươi nhìn thấy chỉ là bên ngoài mà thôi. Những vết thương chết người là những vết thương mà mắt thường không nhìn thấy được.”