Chương 1902
“Đi nói với Lục đại nhân của các ngươi, Phượng Khương Trần cầu kiến.” Phượng Khương Trần đứng thẳng tắp tại chỗ, đôi tay chắp ở sau người, nói rõ rằng không gặp được Lục Thiếu Lâm thì sẽ không đi.
Hai tên thị vệ nhìn nhau, hiển nhiên là chưa từng nghe tên Phượng Khương Trần : “Phượng cô nương, Lục đại nhân của chúng ta không gặp người ngoài, nửa đêm canh ba thế này, Lục đại nhân cũng không còn ở Huyết Y Vệ rồi.”
Thanh danh của Phượng Khương Trần vang dội, nhưng cũng chỉ giới hạn trong giới thượng lưu, người thường ai sẽ đi hỏi thăm tên của Phượng Khương Trần chứ, tuy lần trước Phượng Khương Trần đã náo loạn Huyết Y Vệ một lần, nhưng chuyện này có liên quan đến mặt mũi của Huyết Y Vệ và Lục Thiếu Lâm, cho nên Lục Thiếu Lâm đã áp xuống chuyện này từ lâu, những người mới này không biết Phượng Khương Trần cũng là chuyện bình thường.
“Ta không phải là người ngoài gì cả, ta là bằng hữu của Lục đại nhân các ngươi, ta biết rõ Lục đại nhân đang ở đâu, đi vào thông báo đi, Lục đại nhân của các ngươi sẽ gặp ta.”
Trước khi ra cửa Phượng Khương Trần đã đặc biệt mặc một bộ quần áo lộng lẫy quý giá, hơn nữa nàng còn toát sự khí phái, thật sự có hơi doạ người.
Hai tên thị vệ do dự một chút, một người đứng gác một người đi vào báo cáo, đương nhiên trước khi đi cũng không quên giả vờ nói: “Phượng cô nương, ta vừa mới nhận ca, cũng không biết đại nhân có ở bên trong hay không, đợi ta đi vào báo một chút, nếu đại nhân ở, sẽ mời cô nương đi vào.”
Phượng Khương Trần gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, sau một nén hương, tên thị vệ đi vào thông báo đã chạy nhanh trở lại: “Phượng cô nương, thật sự không khéo, Lục đại nhân không ở Huyết Y Vệ, mấy ngày nay cơ thể của Lục đại nhân không khoẻ, đã vài ngày không đến rồi, cô nương muốn tìm Lục đại nhân, chỉ sợ là phải mấy ngày nữa mới được.”
“Vậy sao, Lục đại nhân không ở, vậy vị đại nhân nào phụ trách công việc của Huyết Y Vệ vậy?” Phượng Khương Trần không ngờ, lúc này Lục Thiếu Lâm lại tránh mặt, có thể thấy rằng… Việc này liên quan đến người có lai lịch không tầm thường, nếu không thì Lục Thiếu Lâm cũng sẽ không trốn đi.
Lục Thiếu Lâm là ai chứ, là con chó trung thành nhất trong tay Hoàng Thượng, trừ Hoàng Thượng ra thì hắn chẳng nể mặt ai cả, nói thế thì xem ra chuyện của Tư Hành, sợ là có liên quan đến Hoàng Thượng.
Nếu Hoàng Thượng ra tay với Tư Hàng, vậy thì Tư Hành thảm rồi.
Trong lòng Phượng Khương Trần càng thêm bất an, trên mặt lại không lộ vẻ gì cả, chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh băng, ép hai tên thị vệ đi vào thông báo một lần nữa.
Tên thị vệ vừa đi vào thông báo đã biết Phượng Khương Trần là ai, thấy Phượng Khương Trần trưng ra một khuôn mặt lạnh băng, nhất thời cảm thấy hơi sợ, tuy không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào thông báo.
Trời giá rét, Phượng Khương Trần cứ như vậy đứng ở bên ngoài, khuôn mặt đã lạnh đến phát tím, đợi một khắc rồi mà cũng không có người đi ra, Phượng Khương Trần vẫn tiếp tục trưng ra sắc mặt không đổi, một tên thị vệ gác cổng khác đã không chịu nổi, ánh nến lúc sáng lúc tối chiếu vào mặt hắn, làm sự sợ hãi và lo lắng trong mắt hắn lộ ra rõ ràng.
Thế gian này, người có thể khiến cho hộ vệ của Huyết Y Vệ sợ hãi, Phượng Khương Trần xem như là người đầu tiên.
Nửa canh giờ trôi qua, trên mặt của Phượng Khương Trần đã xuất hiện một lớp sương mỏng, trong Huyết Y Vệ vẫn không có ai đi ra, Phượng Khương Trần hiểu đối phương là cố ý lạnh nhạt mình.
Hít sâu một hơi, trên mặt Phượng Khương Trần lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, dáng vẻ đó dường như còn đáng sợ hơn bất kì người nào của Huyết Y Vệ, tiểu thị vệ trước mặt nàng đã sợ tới mức run bần bật, hận không thể ngất xỉu luôn cho rồi.
Phượng Khương Trần cười lạnh một cái, thản nhiên thu hồi ánh mắt, nếu đối phương đã không cho nàng mặt mũi như vậy, thì nàng cũng không khách khí nữa, lấy trâm phượng từ trong lòng ra, đưa đến trước mặt của tên thị vệ: “Nhìn cho rõ đây là cái gì.”
“Gì vậy?” Thị vệ sửng sốt, chỉ nhìn thấy một ánh sáng ngay trước mặt, nhưng chưa nhìn rõ là cái gì, Phượng Khương Trần đã đẩy cửa ra, lập tức đi vào trong.