Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 190




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 190

 

Đôi mắt của Phượng Khương Trần sáng lên!

 

Năng lực Sau khi quan sai đi, Phượng Khương Trần cùng Lục Thiếu Lâm nhìn nhau, ai cũng không dám mở miệng, cuối cùng vẫn là Lục Thiều Lâm nhượng bộ một bước: “Nói đi, ngươi có lời gì muốn nói riêng với bổn quan thì nói đi.”

 

“Đây không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta vào trong rồi nói, thế nào?” Phượng Khương Trần chỉ vào phòng giam đầy mùi tanh hôi.

 

Trên thế gian này, dám cùng với tổng chỉ huy Huyết Y Vệ nói chuyện ở phòng giam Huyết Y Vệ, cũng chỉ có Phượng Khương Trần.

 

“Không hỗ là con gái của Phượng tướng quân, có can đảm.” Câu này của Lục Thiếu Lâm là thật lòng khen ngợi.

 

Hắn và Phượng Khương Trần không có thù oán, chẳng qua chỉ là nghe lệnh hành sự mà thôi.

 

“Đâu có, đâu có, Khương Trần lúc nào cũng nhắc nhở bản thân, không được làm ô uề uy danh của phụ thân.” Phượng Khương Trần lại hồi phục lại dáng vẻ cười nói thoải mái của nàng, tự tin và chuyên nghiệp.

 

Không còn cách nào khác, trở lại phương diện chuyên ngành của nàng, nàng đã nắm được quyền chủ động, cho dù là ở bên ngoài hay bên trong phòng giam, nàng cũng nhiệt huyết không thể ngăn cản, chỉ điểm khí thế giang sơn.

 

Lục Thiếu Lâm chính là bị dáng vẻ này của nàng lừa gạt.

 

“Chỉ huy đại nhân, trước mặt người quang minh chính đại chúng ta không nói thầm, vấn đề của đại nhân Khương Trần nhìn thấu, đồng thời cũng có thể giải quyết.”

 

Lục Thiếu Lâm vừa nghe, đang muốn hỏi Phượng Khương Trần là dựa vào cái gì mà nói ra những lời ngông cuồng thì Phượng Khương Trần đã lên tiếng chặn lại: “Đại nhân đừng nóng vội, nghe Khương Trần nói hết đã. Khương Trần biết đại nhân không tin Khương Trần, không sao ngài chỉ cần cho Khương Trần thời hạn một đêm là được, Khương Trần cam đoan ngài đêm nay sau khi quay về, chắc chắn có thể khiến cho lệnh phu nhân hài lòng.”

 

Không sai, Lục Thiếu Lâm này nhìn uy vũ bất phàm, nhưng lại bị trở ngại về chức năng sinh sản.

 

Kiếp trước, Phượng Khương Trần đã từng nghe một số nữ bác sĩ tiết niệu nói qua, có một số người đàn ông biến thái, vì bản thân không có năng lực, mà đặc biệt thích nghe tiếng kêu ngược đãi của phụ nữ.

 

Một câu nói vô tình của Lục Thiếu Lâm đây, khiến cho Phượng Khương Trần nhớ đến vấn đề này, lại liên tưởng đến dáng đi bộ của hắn có chút kỳ quái, Phượng Khương Trần càng to gan phỏng đoán.

 

 

Sau khi nhìn thấy sự tức giận trong mắt Lục Thiếu Lâm thay thế bằng sự bất đắc dĩ, Phượng Khương Trần mới mở miệng nói: “Xin đại nhân yên tâm, Khương Trần là đại phu, có nguyên tắc và đạo đức của đại phu, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bệnh tình của đại nhân.”

 

Nghĩ lại cũng đúng, đường đường là tổng chỉ huy sứ đại nhân, lại có thể bị bất lực, chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì sẽ rất mắt mặt.

 

“Ngươi, thực sự có thể giúp ta?” Sắc mặt Lục Thiếu Lâm thoáng lên khát vọng.

 

Làm một người đàn ông, làm một người đàn ông thành công, hắn căn bản không có cách nào đối mặt với sự thất bại của mình về phương diện này.

 

Nhưng, chuyện như thế này lại bàn bạc cùng một người con gái, hắn lại cảm thấy vô cùng xấu hồ.

 

Lập tức Lục Thiếu Lâm nhớ đến chuyện xảy ra ở lễ hội hoa anh đào.