Chương 1899
Đồng Giác nói xong, quỳ xuống đất phát ra một tiếng “bịch”: “Tiểu thư, đều do nô tỳ không tốt, nô tỳ thất trách mới khiến Tôn thiếu gia rơi sâu vào tai họa lao ngục.”
“Không trách ngươi.” Phượng Khương Trần nghe được những chuyện đã xảy ra, liền biết rõ đối phương cố ý tính toán, Đồng Giác có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một hạ nhân, chống lại hầu phủ thế nào được.
“Tiểu thư…” Đồng Giác nghe Phượng Khương Trần nói rằng không trách nàng ta thì khóc òa lên. Mấy ngày nay, Đồng Giác bị sự tự trách trong lòng mình chèn ép đến nỗi không thở được, nàng ta trách bản thân mình, trách mình không bảo vệ tốt cho Tôn Tư Hành, mới khiến Tôn Tư Hành rơi vào nơi ăn thịt người.
“Ngu ngốc.” Tả Ngạn nghe thấy lời nói của Đồng Giác, rất không nể mặt nói.
Chuyện này vừa nhìn đã biết người của Thuận Ninh hầu phủ đó thiết kế hãm hại Tôn thiếu gia gì đó kia, mưu kế đơn giản như vậy mà Tôn thiếu gia gì đó lại mắc bẫy được, Tả Ngạn thật lòng cảm thấy Tôn thiếu gia gì đó kia quá là ngốc.
Bên cạnh Phượng Khương Trần thế mà lại có người ngốc như vậy, biểu hiện của Tả Ngạn vô cùng bất ngờ.
“Tư Hành không phải ngu ngốc, chỉ là hắn quá đơn thuần, hắn tin vào nhân tính thiện lương, hắn không đề phòng với người khác, không nghĩ đến trên thế gian này sẽ có kiểu người ghê tởm như vậy. Không phải Tư Hành ngu ngốc mà là Thuận Ninh hầu phủ quá vô sỉ.” Phượng Khương Trần nghe thấy sự đánh giá của Tả Ngạn với Tôn Tư Hành, ngay lập tức phản bác lại.
Tuy rằng nàng cảm thấy Tôn Tư Hành có chút đơn thuần, nhưng không cho phép người ngoài nói hắn ngu ngốc, đứa trẻ có có một trái tim thiện lương, người sai không phải hắn, người sai là những dùng thủ đoạn bỉ ổi đến hãm hại hắn.
“Không phải ngu ngốc thì là gì, hắn phải thông minh một chút, cho dù đối phương có vô sỉ hơn nữa cũng không có cách nào tính kế với hắn. Dễ dàng bị người khác tính kế, liên lụy đến người bên cạnh còn không phải là ngu ngốc sao?” Với tư cách là một đứa trẻ không ai thương, Tả Ngạn thể hiện ra, hắn vô cùng đố kỵ với Tôn Tư Hành được Phượng Khương Trần giữ lại.
Dựa vào đâu, dựa vào đâu một đứa trẻ ngốc như vậy, còn được nhiều người lo lắng đến thế. Mà Tả Ngạn hắn có sống hay là chết lại không có một ai lo lắng cả.
“Lấy vô tâm đối xử với có tâm, có thông minh hơn nữa thì thế nào, ngươi không quen Tư Hành, ngươi không biết Tư Hành thông minh đến thế nào. Chỉ là Tư Hành đều dùng hết sự thông minh tài trí của hắn ở trên việc cứu người thế nào, chứ không phải hại người, đề phòng người. Hắn là một con người rất đơn thuần, thế giới của hắn đầy âm mưu tính kế, khoảng thời gian trước phụ thân của hắn đột nhiên mất tích, Thuận Ninh Hầu dùng phụ thân của hắn để tính kế hắn, hắn mắc bẫy cũng là điều có thể hiểu được. Tư Hành tuyệt đối không muốn liên lụy đến người bên cạnh, cho dù ta không quản hắn, hắn cũng sẽ không trách ta.” Ba ngày, nghĩ đến Tôn Tư Hành đã ở trong đại lao Huyết Y Vệ ba ngày, nghĩ đến thủ đoạn của Huyết Y Vệ, trái tim Phượng Khương Trần đau thắt lại.
Cách hành hình thối tha kia, nàng cũng không chịu được, đứa trẻ chưa từng chịu khổ như Tư Hành sao có thể chịu được chứ. Lũ quyền quý này chỉ thích bắt nạt những đứa trẻ không cha không mẹ, lẽ nào thật sự cho rằng đứa trẻ không cha không mẹ thì không có người thương sao?
Thuận Ninh hầu phủ, ta mặc kệ ngươi bị ai sai khiến, hại Tư Hành rơi vào Huyết Y Vệ, Phượng Khương Trần ta tuyệt đối không tha cho ngươi, đến cả Quốc Công Phủ Phượng Khương Trần ta còn không sợ, lẽ nào còn sợ một hầu phủ nhỏ bé như ngươi sao?
Vừa nghĩ đến Tôn Tư Hành phải chịu cực hình ở trong Huyết Y Vệ, Phượng Khương Trần đã có cảm giác xúc động muốn giết người, hận không thể bắt Thuận Ninh hầu phủ và kẻ đứng sau ra lăng trì.
Thế giới này luôn có một vài kẻ tiểu nhân, ra vẻ thông minh, thích dùng những thủ đoạn hèn kém, mưu hại sau lưng người khác, rồi lại giả dạng sứ giả chính nghĩa, cho rằng những chuyện mà mình đã làm, có người giúp nàng ta bao che giấu giếm, thì sẽ không ai có thể biết được.
Không ngờ được rằng người đang làm trời đang nhìn, ông trời sẽ không bỏ qua bất kì người nào làm chuyện ác, phàm là người sống ở trên đời, châm ngòi ly gián, phỉ báng hại người, miệng lưỡi trơn tru, gian ngôn xảo biện, nói dối lừa người, sau khi chết thì sẽ bị đẩy vào địa ngục rút lưỡi.