Chương 1896
Rầm…
Khoảng khắc khi thanh kiếm được rút ra, đại đao trong tay Trang Hàn nặng nè dựng trên mặt đất, vững vàng đứng ở nơi đó, nếu như không phải vẫn còn vết máu ở bên ngoài yết hầu thì Cửu Hoàng thúc và Tả Ngạn đều nghi ngờ rằng Trang Hàn chưa có chết.
Thủ lĩnh tình báo lớn nhất của Tây Lăng, người phụ trách mảng đen tối nhất của Tây Lăng cứ chết như vậy, tuy nói việc Trang Hàn chết nằm trong kế hoạch nhưng khi Trang Hàn thật sự đã chết thì Cửu Hoàng thúc vẫn cảm thấy đáng tiếc.
Đây chính là một trong những quan lại của Tây Lăng, chính là nhân vật sôi nổi hai mươi mấy năm, trên tay không biết có bao nhiêu việc xấu xe, trong đầu không biết có bao nhiêu bí mật, kết quả không có phun ra gì cả đã chết.
Nếu như hoàng thượng của Tây Lăng biết có lẽ sẽ vui vẻ, ít nhất đến khi Trang Hàn chết cũng không có tiết lộ bí mật của Tây Lăng.
Trang Hàn đã chết, trở ngại lớn nhất khi rời khỏi Tây Lăng của Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần cũng đã loại bỏ, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, biết trong khoảng thời gian ngắn này không cần lo lắng Tây Lăng bên này truy sát.
Sau khi Trang Hàn chết, bất kể là Cẩm Y Vệ hay là giới quan lại Tây Lăng đều đã hỗn loạn một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian ngắn này người cảu Tây Lăng không có sức lực để đối phó Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần, đường họ rời đi cũng sẽ yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Đi thôi.” Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần cưỡi cùng một con, một mình Tả Ngạn một con ngựa, đương nhiên không cần người cưỡi cùng, sau khi ba người lên ngựa rất ăn ý không nói gì thêm nữa, thúc ngựa đi về hướng quan đạo.
Họ muốn nhanh chóng rời khỏi Thượng Kinh, cách Thượng Kinh càng xa càng tốt, đến mức ở sau lưng thi thể ngã xuống đất ầm ầm, ba người đều không có hứng thú phản ứng, một người chết còn có thể tạo phản hay sao.
Người chết không có ngày trở mình, người sống có thể, sáng sớm hoàng thượng của Tây Lăng nhận được tin Cửu Hoàng thúc thoát khỏi Thượng Kinh và tin Trang Hàn bị giết, tức đến mức đập tổ yến súc miệng, trực tiếp hạ lệnh để tướng quân lưu lại ở Đông Lăng bắt Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần, bất kể sống chết.
Đại gia, đem Tây Lăng khuấy đục liền muốn chạy trốn, thế gian này nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Cung nhân tám trăm dặm đem tin tức khẩn cấp truyền cho tướng quân lưu lại ở vùng biên giới Đông Lăng và Tây Lăng, kết quả Cửu Hoàng thúc đã sớm nhận được tin tức trước đại tướng quân đóng quân ở vùng biên giới.
Vì vậy đại tướng quân đóng quân ở vùng biên giới Tây Lăng và Đông Lăng liên tục đau khổ chờ Cửu Hoàng thúc đến, kết quả đợi một tháng cũng không đợi được cho dù là một người giống như Cửu Hoàng thúc, một tướng quân không biết phải làm sao, đành phải viết sổ con hồi bẩm hoàng thượng, hắn không có chờ đến.
Mà ba người Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần và Tả Ngạn đã sớm thay đổi tuyến đường, đi về phía biên giới của Tây Lăng và Nam Lăng, mượn đường của Nam Lăng về lại Đông Lăng, như vậy tuy mấy một nhiều thời gian hơn nhưng an toàn không ít.
Cho dù Cửu Hoàng thúc và Tả Ngạn lợi hại, hai người cũng không muốn trực tiếp chống lại quân đội, với sức của một người xông vào trăm vạn hùng sư, mặc dù hùng dũng nhưng cũng có chút ngu xuẩn, cho dù có thể thắng cũng sẽ thắng rất vất vả, Cửu Hoàng thúc và Tả Ngạn rõ ràng cho thấy họ lười, họ không muốn gây chuyện, hơn nữa mượn đường của Nam Lăng cũng không cần lượn xa, ở Nam Lăng người chi viện họ.
Ba người quang minh chính đại đi qua biên giới của Tây Lăng và Nam Lăng đi tới Nam Lăng. Cẩn thận trong lúc ba người chạy không có đi qua đô thị phồn hoa mà là đi dọc theo đường nhỏ ở biên giới, một đường ra roi thúc ngựa, ngày đêm chạy nhanh về Đông Lăng, bảy đuổi tám đuổi rốt cuộc đã chạy tới hoàng thành Đông Lăng trước giao thừa.