Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1886




Chương 1886

“Thành công ư? Dựa vào năng lực của ngươi nhảy xuống không chết thì cũng xem là thành công rồi sao?” Phượng Khương Trần chế giễu nói.

“Đương nhiên là không, mục đích của ta là làm cho những người bình thường nhảy xuống cũng sẽ không chết.” Nói về lý tưởng thì đôi mắt của Tả Ngạn phát sáng đến mức có thể làm chói mắt những người bình thường.

Phượng Khương Trần biết, Tả Ngạn cũng như cốc chủ Huyền Y cốc một kẻ điên về y học, họ đều là Frankenstein, muốn thuyết phục loại người này phải lấy ra thứ gì đó khiến họ tin tưởng.

“Tả Ngạn, con diều đó của ngươi dù có lớn cỡ nào cũng không cách nào làm cho người bình thường nhảy xuống mà không chết.” Phượng Khương Trần hiểu rõ thứ Tả Ngạn muốn làm đại loại là dù bay gì đó.

Sử dụng diều cỡ lớn không phải là không được, nhưng khi Tả Ngạn chế tạo, hắn đã hoàn toàn không có xem xét vấn đề chất liệu gỗ và sức gió.

Phượng Khương Trần từng thấy Tả Ngạn làm một con diều lớn bình thường, bản phóng to. Hắn không chọn chất liệu gỗ nhẹ, càng không xem xét những vấn đề về lực cản của con diều nên thất bại của Tả Ngạn là không còn nghi ngờ gì nữa.

“Bây giờ không thể không có nghĩa là tương lai cũng không thể, rồi cũng có một ngày ta sẽ làm cho người bình thường nhảy từ trên cao xuống mà không chết.” Đây là sự cố chấp của kẻ đam mê nghiên cứu, bọn họ tin tưởng vào quan điểm của mình và cố gắng phấn đấu vì nó.

“Tương lai ư? Tương lai là bao nhiêu năm sau? Đến lúc ngươi đầu tóc bạc phơ đi không nỗi nữa sao?”

“Đương nhiên là không phải, ta tin ngày đó sẽ không còn bao lâu nữa.” Tả Ngạn vô cùng tự tin. Phượng Khương Trần không muốn đả kích hắn, nhưng vì kế hoạch của mình nên không thể không nói: “Đúng là sẽ không quá lâu, lý tưởng của ngươi giờ ta cũng có thể làm được, ta có thể làm cho người bình thường nhảy từ trên cao xuống mà không chết.”

Phượng Khương Trần mỉm cười nhìn Tả Ngạn và đợi chờ phản ứng của hắn.

Đúng như Phượng Khương Trần đã dự tính, sau khi Tả Ngạn nghe xong há hốc miệng và liên tục lắc đầu: “Không được, không được, ta không tin, ta còn không nghĩ ra cách thì cô có thể nghĩ ra cách gì đây.”

“Có tin hay không thử là biết ngay, chúng ta cược một ván được không?” Phượng Khương Trần cười rạng rỡ đến mức không giấu hết được mưu tính trong đôi mắt nàng.

“Cược? Cược cái gì? Cược thế nào?” Tả Ngạn thực sự đã bị mắc lừa.

“Cược ta nhảy từ trên tháp Văn Phong xuống không xảy ra chuyện gì. Nếu ta thắng thì ngươi phải trả súng cho ta, nếu ta thua thì súng thuộc về ngươi.” Phượng Khương Trần chỉ về phía cây súng đã bị tháo ra mà Tả Ngạn đang giấu sau lưng.

Tả Ngạn chột dạ di chuyển bước chân của mình và giấu kín khẩu súng ở sau lưng: “Không được, ván cược này không công bằng. Cây súng này là cái giá các ngươi phải trả vì đã ở đây, vốn dĩ cây súng này là của ta.”

Phượng Khương Trần cũng không so đo với hắn, dù sao Tả Ngạn cũng thua chắc rồi: “Như vậy nhé, nếu ta thắng thì ngươi trả súng cho ta, còn nếu ta thua thì ta sẽ giúp ngươi lắp súng.”

Đừng nghĩ rằng giấu sau lưng thì nàng không biết Tả Ngạn đã tháo súng ra.

Tả Ngạn do dự một lát rồi gật đầu: “Được!”

“Quyết định như vậy đi, đợi sau khi vết thương lành lại thì chúng ta sẽ đến tháp Văn Phong.” Phượng Khương Trần dứt khoát nói.

Trước khi vết thương của Phượng Khương Trần lành lại thì Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần có ý định ở chỗ của Tả Ngạn, Tả Ngạn sẽ bảo vệ sự an nguy của họ.

Các cẩm y vệ bên ngoài sốt ruột nhảy cẳng lên, sao mười mấy ngày rồi không thấy có người đi ra ngoài. Nếu không phải mỗi ngày bọn họ đều nhìn thấy Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần đi ra thì chắc họ cũng nghi ngờ hai người này đã đi từ sớm rồi.