Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1885




Chương 1885

Cửu Hoàng thúc đưa tay hướng lên trên, vươn tới trước mặt Tả Ngạn một cách trực tiếp và cưỡng ép.

Tả Ngạn biết đấu miệng với Cửu Hoàng thúc chắc chắn sẽ thất bại, đây vốn là chuyện không cần nghi ngờ, cho nên hắn trực tiếp buông ra những lời ngoan độc: “Cửu Hoàng thúc, đừng tưởng rằng ta không dám giết các ngươi.”

Tả Ngạn tức giận đến nghiến răng, hắn chưa từng gặp người nào lại vô sỉ như vậy, đây là điển hình cho việc qua sông phá cầu. Từ trước đến nay đều là người ta rơi vào hố của Tả Ngạn hắn, không nghĩ tới hôm nay hắn lại bị rơi vào hố của Cửu Hoàng thúc.

Nếu muốn liều mạng ngươi chết ta sống, Tả Ngạn muốn giết Cửu Hoàng thúc và Phượng Khinh Trần cũng không khó, điểm này Cửu Hoàng thúc biết, nhưng điều này cũng không biểu thị cho việc hắn sẽ sợ Tả Ngạn.

Cửu Hoàng thúc tiếp tục cho Phượng Khinh Trần ăn, đồng thời nói với Tả Ngạn: “Tả Ngạn, ngươi có biết uy lực của bom sấm sét không?”

“Bom sấm sét? Người muốn làm gì?” Trong lòng Tả Ngạn chợt rùng mình một cái. Đột nhiên hắn hiểu được Cửu Hoàng thúc đã nắm được huyết mạch của hắn, hắn nhìn nhìn Cửu Hoàng thúc với ánh mắt phẫn uất. Đông Lăng Cửu Hoàng thúc quả nhiên cũng uy hiếp người giống như sát thủ bọn hắn, đúng là quá hèn hạ.

“Đúng như ngươi nghĩ, ngươi quả thực là rất lợi hại, bổn vương cũng không còn cách nào khác để ép ngươi. Nhưng nơi chuyên môn nghiên cứu binh khí này của ngươi có thể chịu đựng được việc ném bom sấm sét sao?”

Đây là uy hiếp, đây chính là một lời uy hiếp trần trụi. Cửu Hoàng thúc lấy thứ mà Tả Ngạn quan tâm nhất để uy hiếp hắn. Tả Ngạn xù lông, rút kiếm một cái, chỉ về phía Cửu Hoàng thúc: “Ngươi dám!”

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống. Mà Cửu Hoàng thúc và Phượng Khinh Trần tin rằng, nếu bọn họ còn tiếp tục kích động Tả Ngạn, Tả Ngạn nhất định sẽ ra tay giết bọn họ.

Tuy nhiên, bọn họ sẽ không cho Tả Ngạn cơ hội, Phượng Khinh Trần cũng không để ý đến khí tức giết người trên người Tả Ngạn, nàng đưa một tay lên lau miệng.

Cửu Hoàng thúc đã nói mấy lời độc ác, vậy thì để nàng đứng vai phản diện đi.

Hôm nay bọn họ nhất định phải bắt cóc Tả Ngạn.

Tả Ngạn là người không dễ dàng đầu hàng, hắn cũng không phải là một tên đần độn đầu óc đơn giản. Cho dù Phượng Khương Trần muốn làm anh hùng thì cũng phải biết nắm bắt thời cơ, nếu không thì Tả Ngạn chắc chắn sẽ thà chết chứ không chịu khuất phục.

Cửu Hoàng thúc định đến giúp Phượng Khương Trần thu phục Tả Ngạn nên đương nhiên sẽ không ngoan cố với hắn. Đối mặt với người đỏ mặt tía tai như Tả Ngạn thì Cửu Hoàng thúc rất rộng lượng, không quấy rầy mà chỉ điềm đạm nhìn hắn .

Phượng Khương Trần mặc cho hai mỹ nam tử nhìn nhau, mãi đến khi Tả Ngạn toát mồ hôi lạnh trên trán thì nàng mới nhẹ nhàng khuyên bảo Cửu Hoàng thúc: “Ngươi cũng không cần tính toán với Tả Ngạn, hôm đó nhìn thấy tư thế oai hùng nhảy từ trên tháp xuống là biết được hắn hoàn toàn không làm được gì nên hồn trong bao nhiêu năm qua, ngươi cần gì phải lãng phí bom sấm sét cho nổ mấy nơi rác rưởi của hắn.”

Rác ư?

Lời nói này của Phượng Khương Trần, Tả Ngạn suýt nữa là hộc máu. Rác rưởi gì chứ? Hắn đã tổn hao rất nhiều tiền bạc và tinh lực mới xây dựng được mật thất. Sao có thể gọi là rác rưởi được?

Tả Ngạn đang định hét vài câu với Phượng Khương Trần để nàng mở mang kiến thức, Cửu Hoàng thúc nghiêm túc gật đầu: “Nói cũng có lý.”

Tả Ngạn thấy tức giận nên chỉ trỏ chửi mắng Cửu Hoàng thúc: “Có lý ư? Có lý gì mới được, ai nói ta làm ra thứ rác rưởi. Con diều mà ta nhảy từ trên tháp xuống đã sửa xong rồi, ngày mai ta sẽ nhảy cho ngươi xem, lần này nhất định sẽ thành công.”

Tả Ngạn nói rất quả quyết, nhưng ánh mắt chớp nháy lại lộ vẻ không chắc chắn ở trong lòng.