Chương 1879
Cái này đâu phải cứu người, đây rõ ràng là tra tấn người mà.
Toàn thân Phượng Khương Trần vô lực, tay đau, miệng đau, toàn thân đều đau. Bị Cửu Hoàng thúc lăn lộn như vậy, càng đau đến mức muốn tự tử. Nếu không phải bây giờ đã không còn sức lực, Phượng Khương Trần đã sớm đẩy Cửu Hoàng thúc ra.
Cửu Hoàng thúc chỗ nào xem nàng là người bệnh đâu chứ, đây hoàn toàn là coi nàng như vật thí nghiệm. Nàng có thể chắc chắn lần này là lần đầu tiên Cửu Hoàng thúc cứu người, nên ra tay không biết nặng nhẹ.
Sau một hồi lâu lăn lộn, cuối cùng miệng vết thương ở đầu lưỡi của Phượng Khương Trần cũng ngừng chảy máu, Cửu Hoàng thúc nhẹ nhàng thở ra, rồi đặt Phượng Khương Trần nằm xuống, tìm mấy tấm ván gỗ cố định cánh tay bị gãy của Phượng Khương Trần. Sau đó còn quay đầu lại thay một bộ quần áo sạch sẽ cho Phượng Khương Trần, làm xong mọi thứ rồi Cửu Hoàng thúc cũng không rảnh rỗi mà còn phải giúp Phượng Khương Trần xoa vết bầm tím sau lưng.
Xoa vết thương phải dùng lực vừa phải, Cửu Hoàng thúc vốn không phải thư sinh yếu đuối cho nên xuống tay phải gọi là rất nặng. Phượng Khương Trần tự nhận năng lực nhịn đau của mình mạnh, nhưng dưới sự ra tay tàn độc của Cửu Hoàng thúc thì Phượng Khương Trần đau đến mức khẽ rên rỉ, thiếu chút nữa lại cắn đầu lưỡi rồi.
Lăn lộn như vậy, rất mau thì trời đã tảng sáng, hai người cả đêm không ngủ, cũng may chỗ họ chọn cách xa thôn. Nếu không bị người ta nghe thấy cái nhà này cả đêm không ngủ mà cứ phát ra âm thanh rên rỉ, chắc chắn sẽ bị người ta cười chê chết.
Trời đã sáng, tuy rằng trên người của Phượng Khương Trần vẫn có thương tích, nhưng bọn họ cần phải đi. Những người vây giết bọn họ và cả Ảnh Tử Thành đều một buổi tối không trở về, bên Cẩm Y Vệ nhất định đã biết bọn họ xảy ra chuyện, lúc này phỏng chừng đã phái người tới đây.
Phượng Khương Trần còn rất suy yếu, Cửu Hoàng thúc quyết định cõng Phượng Khương Trần đi. Đến nỗi những đồ vật trong nhà tranh, Cửu Hoàng thúc không định sẽ thu dọn, bọn họ đi khỏi nơi này rồi thì đương nhiên phải thiêu rụi tất cả.
Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp hiệu suất của Cẩm Y Viện, hai người vừa ra cửa thì chợt nghe thấy một trận tiếng vó ngựa vang lên…
“Có người tới, xem ra vẫn chậm một bước.” Cửu Hoàng thúc lùi vào trong phòng, đặt Phượng Khương Trần lên giường đất, hôn lên môi nàng một cái: “Nghỉ ngơi một chút đi, bổn vương rất nhanh sẽ giải quyết xong.”
Phượng Khương Trần gật đầu, giơ cánh tay còn lành lặn của mình đến trước mặt Cửu Hoàng thúc: “Chàng cầm cái này đi.”
“Nàng cứ giữ lại phòng thân.” Cửu Hoàng thúc không nhận, đây chính là đồ bảo hộ Phượng Khương Trần.
“Bộ dạng hiện tại của ta, cũng không có cách dùng, chàng cầm đi, mau chóng xử lý những người bên ngoài. Chắc chàng cũng biết nên dùng như thế nào.”
Cửu Hoàng thúc suy nghĩ một lát rồi không từ chối nữa mà cầm lấy súng ra ngoài…
Cẩm Y Vệ Tây Lăng, đúng là đáng chết!
Bóng dáng đó là cao thủ đứng thứ hai Tây Lăng Cấm Y Vệ, chỉ cần không phải là vị đại lão kia của Trang Hàn đến thì Cửu Hoàng thúc sẽ không sợ đối phương, hơn nữa còn có cây thương mà Phượng Khương Trần đưa, hắn có thể dễ dàng đưa người tới giải quyết sạch, không chừa lại một người sống,
Xử lí xong đám người của Cẩm Y Vệ, Cửu Hoàng thúc lập tức trở lại ngôi nhà tranh, chuẩn bị đưa Phượng Khương Trần đi. Nhưng đúng lúc này, xuất hiện vô số hắc y nhân không biết từ đâu chui ra, những hắc y nhân này toàn thân hôi thối, ở gần Cửu Hoàng thúc còn có thể ngửi thấy mùi của dầu hỏa trên người bọn họ.
Cửu Hoàng thúc biết những người này đến muốn làm gì, vội vàng vung thương về phía đối phương nhưng vẫn chậm một bước, hắc y nhân đó còn chưa vào đến phạm vi thương vung tới đã tự đốt cháy, một tiếng hét thảm thiết vang lên, quả cầu lửa hình người đụng về phía người Cửu Hoàng thúc.