Chương 1878
Bàn tay hắn chậm rãi lau mặt Phượng Khương Trần, hồi lâu cũng mới dừng lại. Sau đó Cửu Hoàng thúc bước vào phòng bếp, từ trong bếp đào ra một cái hộp nhỏ, bên trong chứa thuốc trị thương mà hắn cần.
Nghĩ đến bùn đất trên người Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc do dự một chút rồi quyết định đun một nồi nước ấm.
Việc như đốt lửa nấu cơm, trong suy nghĩ của Cửu Hoàng thúc là việc tương đối đáng sợ, mà hắn cũng không phụ lòng nhận thức của bản thân. Lửa còn chưa cháy mà hắn đã rạch đứt lòng bàn tay của mình rồi, thật vất vả mới nổi lên chút lửa thì lại bởi vì thế lửa quá lớn mà suýt thì làm cháy rụi hàng lông mi.
Phòng bếp rất nguy hiểm, Cửu Hoàng thúc không biết làm sao mà Phượng Khương Trần không làm bản thân bị thương nữa.
Một nồi nước to, chờ Cửu Hoàng thúc đun xong thì chỉ còn lại một cái chậu nhỏ. Cửu Hoàng thúc bưng nước ấm trân quý này cùng với thuốc trị thương trở về phòng, cởi quần áo trên người Phượng Khương Trần rồi dùng nước ấm lau thân thể của nàng. Vết xanh tím trên cổ, cũng dùng nước ấm đắp, hy vọng có thể giảm bớt bệnh trạng.
Trừ bỏ vết thương bên ngoài yết hầu ra, thì trên người Phượng Khương Trần cũng không có vết thương trí mạng nào. Phượng Khương Trần rất hiểu cách bảo vệ những vị trí hiểm yếu của mình, từ độ cao như vậy ngã xuống mà chỉ gãy xương tay và sau lưng chỉ có một mảng bầm tím lớn, mà không hề thương tổn đến nội tạng và xương sườn.
Cửu Hoàng thúc cũng biết nối xương, có điều mỗi lần hắn đều tự mình nối xương, đây vẫn là lần đầu nối xương cho người khác.
Vuốt ve da thịt tinh tế bóng loáng của Phượng Khương Trần, trong mắt Cửu Hoàng thúc không hề hiện lên chút kiều diễm nào, mà chỉ có đau lòng, đau lòng Phượng Khương Trần bị thương.
Ở trong trí nhớ của Cửu Hoàng thúc, thì trước nay có một thứ có thể gây tê, nỗi đau nối xương đối với hắn mà nói cũng chỉ là bữa sáng. Cho nên Cửu Hoàng thúc không có làm bất kỳ biện pháp giúp giảm đau nào, hắn kéo tay Phượng Khương Trần ra, ‘Rắc’ một tiếng vậy là nối xong rồi.
“A…” Trước đó Phượng Khương Trần vì đau đớn mà ngất xỉu, bây giờ lại vì bị đau mà tỉnh lại, vốn dĩ đầu lưỡi bị thương. Phượng Khương Trần luôn ngậm miệng, để cầm máu cho đầu lưỡi. Bây giờ thì tốt rồi, Phượng Khương Trần hét lên một tiếng, phun ra một ngụm máu lên cả người của Cửu Hoàng thúc, cũng làm động luôn vết thương ở đầu lưỡi của mình.
“Phượng Khương Trần, nàng làm sao vậy?” Cửu Hoàng thúc vội vàng bế Phượng Khương Trần lên, không ngừng lau máu nơi khóe miệng của nàng, nhưng vừa lau khô thì máu lại chảy ra.
Phượng Khương Trần lộ ra một nụ cười khổ, vô lực lắc đầu, lại há miệng thở dốc, tỏ vẻ mình không sao. Chỉ là không thể nói chuyện được, nàng lại không phải muốn tự sát, đương nhiên sẽ không cắn quá mạnh.
Đến nỗi cơn đau nối xương sao, chịu đựng là tốt rồi. Chỉ là trên trán đổ mồ hôi lạnh khiến cả người càng lạnh lẽo, đã để lộ ra tình cảnh lúc này của nàng rất không tốt. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đầu lưỡi bị thương sao? Để bổn vương xem.” Cửu Hoàng thúc bóp mở miệng của Phượng Khương Trần, trong miệng của nàng là một mảnh đỏ tươi, không thể nhìn thấy cái gì. Cửu Hoàng thúc ngậm một ngụm nước, hôn lên môi của Phượng Khương Trần, để toàn bộ nước chảy vào trong.
Nếu đầu lưỡi bị thương, trực tiếp đem nước rót vào chắc chắn sẽ càng thêm đau. Cửu Hoàng thúc dùng miệng đúc nước chỉ hy vọng Phượng Khương Trần sẽ không đau như vậy nữa. Nước được đúc vào miệng của Phượng Khương Trần nhưng khi nhổ ra lại là máu loãng, Cửu Hoàng thúc liên tục đúc vài lần, nước vẫn như cũ là máu đỏ.
Cửu Hoàng thúc đã nhận ra, đầu lưỡi của Phượng Khương Trần bị thương không nhẹ, tuy rằng miệng vết thương không lớn nhưng vẫn chảy máu không ngừng. Cửu Hoàng thúc không đúc nước Phượng Khương Trần nữa, mà ngậm một ngụm thuốc cầm máu hôn lên môi Phượng Khương Trần, ngậm lấy đầu lưỡi nàng.
Thuốc cầm máu tiếp xúc với miệng vết thương, hơn nữa Cửu Hoàng thúc còn dùng sức khiến Phượng Khương Trần đau đến cả người đều run rẩy.