Chương 1872
“Bùm, bùm… ” Bắn trúng đầu mục tiêu, sau khi đối phương trúng đạn, ngay cả năng lực phản kích cũng không có, trực tiếp ngã xuống đất.
“Bản đại nhân xem thường các ngươi.” Vệ Hoa đã lấy đạn ở vai ra, mặt trắng bệch, oán hận nhìn Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc.
“Không, do ngươi đề cao chính mình quá thôi.” Phượng Khương Trần trào phúng nói, tay dời đi, nòng súng lại nhắm vào Vệ Hoa, đã bị bắn một lần, Vệ Hoa có chuẩn bị từ trước, di chuyển ra chỗ khác.
“Cùng một lỗi, bản đại nhân sẽ không phạm hai lần.” Hai mươi mấy Cẩm y vệ chỉ còn năm người, hơn nữa bản thân còn đang bị thương, Vệ Hoa biết bọn họ không có phần thắng, mà hắn…
Không muốn chịu chết ở đây.
Vệ Hoa không tham chiến, đề khí nhảy lên đầu tường.
“Muốn chạy, không có cửa.” Phượng Khương Trần nhìn chằm chằm vào Vệ Hoa, thấy hắn ta muốn chạy đi, nàng vội bắn vào hắn, chỉ đáng tiếc lần này Vệ Hoa nhạy bén tránh được chỗ hiểm, lấy thêm súng khác, Phượng Khương Trần cũng chỉ bắn trúng chân Vệ Hoa, hắn chịu đau, mang theo chân bị thương chạy.
“Khốn kiếp, lại để cho hắn chạy.” Phượng Khương Trần rất tức giận, bắn những tên Cẩm y vệ còn lại để phát tiết, liên túc năm phát đều trúng chỗ hiểm của chúng.
Động tác đó, ánh mắt đó, thật khí phách, Cửu Hoàng thúc âm thầm nhắc nhở chính mình, sau này không chọc Phượng Khương Trần tức giận, cô nương này nóng giận thật đáng sợ.
“Đi.”
Toàn bộ người ở đây chết sạch, Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần cũng không đứng ở đây nữa, hai người bước nhanh ra ngoài, thân thể dính đầy máu cũng không dám đi đến nơi có nhiều người, cả hai đi đến mấy nơi hẻo lánh.
Đi ngang qua một cửa hàng may rách nát, hai người vào từ cửa sau, thay quần áo sạch sẽ, tiếp tục đi, mà chủ cửa hàng, từ đầu tới cuối cũng không nói gì, cũng không đòi bạc của họ.
“Chúng ta đi đâu tiếp?” Ban ngày Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc chạy, tuy không ra khỏi thành, nhưng càng chạy càng lạ, ban ngày mà họ không thấy có bóng người.
“Nghỉ một đêm, rồi tìm Tả Ngạn.” Cửu Hoàng thúc đưa Phượng Khương Trần tới một gian nhà tranh, nhà tranh trống rỗng không có người ở, nhưng bên trong lại có đầy đủ mọi thứ, gạo đồ ăn cái gì cũng có.
Cuối cùng Phượng Khương Trần cũng hiểu, cái gọi là thỏ khôn có ba hang, xem ra Cửu Hoàng thúc có không ít chỗ ở Tây Lăng.
Có ăn có ở, Phượng Khương Trần cũng không có gì lo lắng, nhưng Cửu Hoàng thúc đánh giá Phượng Khương Trần rất lâu, nàng vốn không có tài nấu ăn. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lần đầu tiên nấu canh rắn là ném toàn bộ thịt rắn vào nồi, lần thứ hai làm tiệc não heo, cũng có đầu bếp nữ chỉ dạy tất cả, bây giờ không có người ngoài, tất cả đều dựa vào chính mình, cho nên…
Cửu Hoàng thúc có thể ăn chính là cơm cứng, về đồ ăn? Nhìn đen sì, may là dù không có hương vị nhưng gia vị mặn ngọt vừa phải, mặt Cửu Hoàng thúc không chút thay đổi, ngồi xuống, bưng bát cơm lên ăn.
Vốn Phượng Khương Trần muốn giải thích, nàng không phải không vào bếp được, mà là không giữ lửa được, lần đầu tiên nàng dùng bếp lớn vậy, không biết thả bao nhiêu củi mới đun nóng nồi, sau đó. . .
Tóm lại, kết quả thành như vậy, bây giờ Phượng Khương Trần chỉ hy vọng dạ dày Cửu Hoàng thúc tốt, nếu thực sự không ổn, nàng có thể mua thuốc dạ dày cho Cửu Hoàng thúc. . .
Từ trước đến nay Phượng Khương Trần chưa từng hy vọng quá nhiều đối với trù nghệ của mình. Nàng vừa ăn vừa lén lút quan sát Cửu Hoàng thúc, thấy Cửu Hoàng thúc không có nôn thức ăn ra nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng bỏ luôn suy nghĩ sẽ giải thích trong đầu mình.