Chương 1869
Nhưng trên người hắn không có ngân lượng, muốn cướp thẳng tay sao?
Cửu Hoàng thúc suy nghĩ một chút, cảm thấy cách này có thể được. Nhưng khi đang định trực tiếp kéo Phượng Khương Trần rời đi, Phượng Khương Trần lại đột nhiên bật cười, rút tay ra, móc túi tiền ra.
“Ta có.” Biết rõ chiếc trâm cái kẹp tóc này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà Cửu Hoàng thúc muốn mua, Phượng Khương Trần vẫn sẵn sàng trả hai lượng bạc.
Hai lượng bạc có thể nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Cửu Hoàng thúc, nàng tỏ vẻ rất đáng giá.
Cửu Hoàng thúc là cao thủ tùy cơ ứng biến, nhưng trong rất nhiều chuyện lại rất ngốc.
Người bán hàng rong cười híp mắt đón nhận lấy ngân lượng, mặt mày nở hoa, không ngớt khen họ có mắt nhìn, nhưng trong lòng lại thầm mắng Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần là hai kẻ phá của, ngốc nghếch.
Kết quả, Phượng Khương Trần bị hắn mắng là đồ ngốc, trước khi rời đi đã đâm thủng tâm tư của hắn: “Muốn mắng bọn ta ngốc thì nói thẳng ra, con người ngươi làm ăn không chỉ không thành thực, mà còn dối trá. Chiếc trâm cài này chỉ đáng giá mười đồng tiền, ngươi lại muốn ta hai lượng bạc, ngươi đúng là biết dối gạt.”
Sau khi bỏ lại những lời này, Phượng Khương Trần liền kéo Cửu Hoàng thúc rời đi, để lại người bán hàng đứng trước quầy hàng sững sờ với khuôn mặt đỏ xanh.
Vốn tưởng rằng gặp phải kẻ ngốc, kết quả người ta rất thông suốt, người bán hàng rong chợt thấy hai lạng bạc trên tay thật bỏng tay.
Cửu Hoàng thúc cũng nhận thấy hai bên tai nóng ran. Bước ra khỏi con phố đó, cuối cùng Cửu Hoàng thúc không nhịn được hỏi: “Nếu đã biết nó chỉ đáng giá mười đồng, tại sao còn muốn mua?”
Theo hắn được biết, Phượng Khương Trần không phải là người phá của.
“Ta vui.” Phượng Khương Trần buông tay Cửu Hoàng thúc ra, cười đáp lại.
Hả… Đầu Cửu Hoàng thúc đầy tuyến màu đen, chợt nhận ra nữ nhân đúng là là sinh vật đáng sợ, nói không vui thì không vui, nói vui thì vui, một chút dấu hiệu báo trước cũng không có.
Được rồi, Phượng Khương Trần vui là được rồi, dù sao cũng chỉ là hai lượng.
Hừ… Không đúng, là hắn muốn tặng cho Phượng Khương Trần, kết quả sao lại là Phượng Khương Trần tự bỏ tiền ra mua. Cửu Hoàng thúc buồn bực, quyết định trở về kêu Tô Vân Thanh thông báo cho thợ thủ công làm ra một lô trâm cài hoa mai.
Hai người không có vui vẻ được bao lâu thì phát hiện số lượng người bám theo họ nhiều hơn gấp mười lần, hai người nhìn nhau, nhìn nhau gật đầu ăn ý rồi đi về phía nơi vắng vẻ.
Cả hai dừng lại cho đến khi đi vào ngõ cụt không còn ai.
“Đã theo suốt cả đoạn đường, ra đây đi!”
Con đường này chỉ có thể vào không thể ra, đối với họ là ngõ cụt, nhưng họ cũng không phải lo lắng về việc bị kẻ khác vây lại, chỉ cần họ tập trung đối phó với kẻ địch trước mặt.
“Xẹt! Xẹt! Xẹt!”
Người không có xông ra, mà vũ khí đã xuất hiện trước. Liên tiếp ba mũi tên bắn về phía Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần vô cùng độc đoán. Phượng Khương Trần biết mình không giỏi né tránh những mũi tên sắc nhọn, vội vàng theo sát Cửu Hoàng thúc và áp sát vào tường.
Ba mũi tên bắn hụt, đối phương vẫn không có ý định xuất hiện, lại có ba mũi tên khác bắn ra. Lần này mũi tên áp vào tường mà bắn. Cụm mũi tên sượt qua tường, lóe lên tia lửa, nhưng lại không ảnh hưởng đến tốc độ, có thể thấy đối phương chắc chắn là cao thủ cung tiễn.
Đệch… những người này từ đâu tới, gọi cũng không lên tiếng đã ra tay, quá không hợp với nguyên tắc.
Mũi tên đến quá nhanh, đối phương biết nàng yếu nên chỉ bắn về phía nàng, Phượng Khương Trần chật vật né tránh.