Chương 1867
Nàng cũng biết lo lắng, cũng biết sợ hãi.
Cửu Hoàng thúc không có Vương phi thì nàng mới có thể yên tâm thoải mái ở bên Cửu Hoàng thúc, nhưng nếu Cửu Hoàng thúc có Vương phi rồi thì phải làm sao?
Liệu nàng còn có thể không biết xấu hổ mà duy trì mối quan hệ này với Cửu Hoàng thúc, làm người thứ ba đến cả bản thân cũng chán ghét sao?
Phượng Khương Trần nhìn Cửu Hoàng thúc với ánh mắt buồn bã không thể che giấu, Cửu Hoàng thúc ngơ ngác, mặc dù không giết người ngóe nhưng tại sao Phượng Khương Trần lại buồn phiền, hắn trầm giọng nói: “Dùng hương thơm đặc chế để đánh lừa mọi người. Từ thuyền hoa bước ra làm sao cả người có thể sạch sẽ và không có mùi.”
Cửu Hoàng thúc nói ra lời nói thuyết phục của Tây Lăng Thiên Vũ. Sau khi Phượng Khương Trần nghe xong, hơi cúi đầu che giấu sự bi thương trong mắt.
Coi nàng là kẻ ngu si sao, từ thuyền hoa bước ra là nhất định phải mang theo mùi phấn son sao? Mang theo mùi rượu là được rồi, nàng thật sự không thể chấp nhận được lý do này.
Nhưng là Cửu Hoàng thúc nói, nàng nguyện ý tin một lần.
Hít… Phượng Khương Trần hít một hơi, cười nói: “Cửu Hoàng thúc, hôm nay huynh có việc gì không?”
“Không.” Những việc hắn muốn làm đã làm xong ngày hôm qua, còn lại là chờ kết quả.
“Nếu đã không có chuyện gì vậy hãy cùng ta đi tìm Tả Ngạn, ta đã nghĩ ra cách khiến hắn cam tâm tình nguyện bảo vệ ta.” Nói xong, Phượng Khương Trần dẫn đầu đi ra bên ngoài, nàng bước nhanh, dường như cố ý kéo giãn khoảng cách giữa Cửu Hoàng thúc và nàng.
Đi gần vẫn có thể ngửi thấy mùi hương trên người Cửu Hoàng thúc, khi nghĩ đến nguồn gốc của mùi hương và lý do mà Cửu Hoàng thúc nói, Phượng Khương Trần không khỏi bật cười.
Ban ngày đi ra ngoài không tiện ngồi xe ngựa do quán trọ chuẩn bị, Cửu Hoàng thúc cũng không muốn ngồi xe của người khác cho thuê, vì vậy hai người cùng đi bộ ra ngoài.
Vừa ra khỏi quán trọ, Phượng Khương Trần liền phát hiện ra có điều gì đó không ổn, hình như họ đã bị theo dõi, Phượng Khương Trần cũng không dám quay đầu lại nói rõ với Cửu Hoàng thúc, chỉ đành phải nhắm mắt mà đi, đi về phía con phố sầm uất nhất.
Phượng Khương Trần nhìn quan sát gian hàng bên đường, nhưng thực ra đang chú ý đến những người đang bám theo phía sau họ. Sau khi xác nhận cũng không phải gây chuyện như nàng nghi ngờ, Phượng Khương Trần dừng lại trước một quầy bán trâm cài ngọc trai. Nàng nhặt lên chọn lựa, đợi sau khi Cửu Hoàng thúc đi đến phía sau nàng, Phượng Khương Trần tiện tay cầm một chiếc trâm cài ngọc trai lên, quay sang Cửu Hoàng thúc hỏi: “Có đẹp không?”
Nụ cười thẹn thùng ẩn chứa vẻ mong đợi, Phượng Khương Trần cảm thấy rằng kỹ năng diễn xuất của mình không tệ, diễn đúng như nàng dâu mới gả đi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Đẹp.” Cửu Hoàng thúc nói là người.
“Vậy huynh giúp ta cài lên có được không?” Phượng Khương Trần cầm trâm cài đưa cho Cửu Hoàng thúc, chăm chú nhìn nhau, nhẹ nhàng trìu mến, ngay cả người bán hàng rong bán trâm cài cũng có thể nhìn ra được tình cảm của đôi phu thê mới cưới này rất tốt. Người bán hàng rong vội vàng đề cử: “Vị phu nhân này có mắt nhìn thật tốt, chiếc trâm cài ngọc trai hình hoa mai này rất hợp với phu nhân.”
Khụ khụ, Phượng Khương Trần đang búi tóc như một vị phu nhân.
Trâm cài ngọc trai hoa mai?
Phượng Khương Trần nghe thấy người bán hàng rong nói vậy mới nhận ra rằng nàng chỉ tiện tay chọn và nhặt lên mà đã chọn phải chiếc trâm cài ngọc trai hoa mai duy nhất ở quầy hàng, trong lúc nhất thời trong lòng có một nỗi mất mát khôn tả.
Những mảnh ký ức nhỏ nhặt trên đường đến Tây Lăng lại hiện ra trước mắt nàng. Những chuyện đã xảy ra trên đoạn đường đó là một hồi ức quý giá đối với nàng. Nàng nhìn thấy được một Cửu Hoàng thúc giản dị nhất, dùng những hành động giản đơn và trực tiếp nhất để yêu thương nàng, chiều chuộng nàng, trong mắt chỉ có nàng.