Chương 1853
Mà một kẻ điên như vậy lại trở thành người đứng đầu trong giới sát thủ, khiến vô số sát thủ bị bóp nghẹt.
“Ý huynh là hắn thích thu thập binh khí, hay là thân phận của hắn?” Thân phận của Tả Ngạn không tầm thường, Phượng Khương Trần đã nhìn ra được điều này.
“Cả hai. Thân phận của Tả Ngạn khiến người bình thường không dám tùy tiện động đến hắn, thêm nữa hắn cũng không phải là một sát thủ không có lương tri, người bình thường sẽ không đối địch với hắn. Nguyên nhân hắn giết người rất đơn giản, chính là kiếm bạc nuôi nghiên cứu của hắn. Nếu nàng có thể hướng dẫn hắn, muốn Tả Ngạn cam tâm bảo vệ nàng cũng không khó. Hắn cần bạc, bổn vương có thể kêu Tô Vân Thanh cung cấp vô điều kiện.” Dựa vào hai điều này, Tả Ngạn nhất định sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần đã nhìn thấy điều này. Một kẻ điên có thể lấy tính mạng ra thử nghiệm, chỉ cần có thứ gì đó thu hút hắn, hắn nhất định sẽ lao đến và bất kể hậu quả.
Chỉ là…
“Còn thân phận của Tả Ngạn?”
Mối hận thù giữa nàng và Tây Lăng đã kết, bất kể là vì Dao Hân hay là vì Lục gia, mối hận thù giữa nàng và Tây Lăng đều không thể điều tiết được. Nếu Tả Ngạn là quý tộc Tây Lăng, để một người như vậy bên cạnh, quả thực quá nguy hiểm.
“Tả Ngạn là con hoang của Tể tướng Tây Lăng, nhưng nàng không cần lo lắng về điều này. Tả Ngạn không hề yêu thích thân phận của hắn, hắn đến Tây Lăng chỉ đơn giản là vì tháp Văn Phong cao nhất lục địa Cửu Châu nằm ở Tây Lăng. Thêm vào đó, quan viên trông coi tháp Văn Phong nể mặt Tể tướng, sẽ không làm khó hắn.”
“Con riêng? Tể tướng Tây Lăng bội tình bạc nghĩa?” Lại là con riêng. Không phải thời đại này cho phép tam thê tứ thiếp sao? Tại sao lại lắm con riêng như vậy? Đúng thật là sấm sét cuồn cuộn mà.
Phượng Khương Trần chưa từng nghĩ rằng Tả Ngạn lại có một thân phận như vậy.
Bách… Cửu Hoàng thúc tức giận tát Phượng Khương Trần một cái: “Tể tướng Tây Lăng mới là người bị ruồng bỏ. Nghe nói, mẫu thân của Tả Ngạn là trưởng công chúa hoàng thất, cũng chính là muội muội của đương kim Hoàng thượng Tây Lăng. Khi Tể tướng tây lăng chỉ là một thư sinh bình thường, bà ta đã đem lòng ái mộ ông ta, vào một lần làm tình đã có Tả Ngạn.
Nhưng vị trưởng công chúa hoàng thất đó không muốn để lỡ tiền đồ của Tể tướng, nên đã không gả cho Tể tướng mà lặng lẽ sinh hạ Tả Ngạn và gửi gắm Tả Ngạn cho một người hầu trung thành, rồi sau đó gả cho con cháu nhà quyền quý.
Vị con cháu nhà quyền quý này khi đó cũng là một người tài giỏi đến kinh ngạc, thậm chí có người còn khẳng định rằng người này chắc chắn có địa vị cao và trở thành trụ cột nước nhà. Kết quả, vì công chúa mà chỉ có thể làm một vị quan viên nhàn hạ, cả đời không có duyên với quan trường. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Còn Tả Ngạn vẫn luôn được người hầu nuôi dưỡng. Khi hắn lên ba tuổi thì vô tình được thủ lĩnh của tổ chức sát thủ nhìn trúng thu nhận làm đồ đệ. Cho đến năm năm trước, Tể tướng Tây Lăng mới biết sát thủ Tả Ngạn là con trai ông ta và muốn bù đắp cho Tả Ngạn. Nhưng Tả Ngạn hoàn toàn không cảm kích.”
Trình độ kể chuyện của Cửu Hoàng thúc quả thực không ra làm sao, một câu chuyện tình thâm nghĩa trọng nhưng Cửu Hoàng thúc lại kể một cách khô khan đúng thật là chẳng thú vị.
Phải nói thế nào chăng nữa, vị công chúa đó đã vì nam nhân mình mến yêu được thuận buồm xuôi gió, và vì để dẹp tan những trở ngại cho nam nhân mình quý mến mà cố tình gả cho vị công tử tài hoa hơn người kia, còn vị công tử quyền quý ái mộ trưởng công chúa kia, vì trưởng công chúa mà tình nguyện từ bỏ một cách dễ dàng quyền thế và địa vị có thể có được.
Thôi đi, Phượng Khương Trần không vướng vào vụ máu chó của thế hệ trước, điều nàng quan tâm là thân phận của Tả Ngạn: “Nói như vậy, Tả Ngạn chính là người trong hoàng thất Tây Lăng. Một người như vậy ở bên cạnh, lỡ như hắn cắn ngược lại ta thì sao?”
Để thu phục được Tả Ngạn không phải là chuyện dễ dàng, nàng không muốn giao tính mạng của mình vào tay một người không chắc chắn.