Chương 1852
Nhà trọ, quán rượu người rắn lẫn lộn, đủ mọi loại tin tức lưu thông linh hoạt. Nhà trọ được xây dựng hoành tráng, người bình thường ở cũng không nổi, không dùng để thu thập tin tức, thì dùng làm gì.
“Nửa này nửa nọ.” Tuy là mở nhà trọ không vì để kiếm tiền, nhưng hắn cũng không thể tiếp tục làm ăn thua lỗ tiền bạc được.
Việc làm ăn của ngôi làng đứng đầu thiên hạ trải rộng khắp lục địa Cửu Châu. Khi tất cả mọi người cho rằng thương nhân là thấp hèn thì Cửu Hoàng thúc lại chọn bắt đầu từ một thương gia và tích góp lực lượng cho mình.
Không phải hắn có tầm nhìn tốt mà là năm đó hắn chỉ có thể bắt đầu từ việc làm ăn không thịnh thế, tầm thường này.
“Huynh đúng là già lão luyện.” Phượng Khương Trần giơ ngón tay cái lên với Cửu Hoàng thúc.
Nam nhân này thật là ghê gớm, ở cái tuổi mà người khác còn đang nghịch bùn thì hắn đã bắt đầu chơi trò mưu kế ứng biến, xây dựng một nhà trọ tốt nhất, đáng kinh ngạc ở Thượng Kinh, Tây Lăng. Nếu để Hoàng thượng Tây Lăng biết được, có lẽ sẽ hộc máu.
“Bổn vương đây gọi là nhìn xa trông rộng.” Cửu Hoàng thúc nghiêm khắc sửa lại. Cho dù hắn lớn hơn Phượng Khương Trần rất nhiều, nhưng tuyệt đối không cho phép gắn chữ già lên người hắn.
“Như nhau cả.” Phượng Khương Trần nhấc ấm trà lên, rót hai cốc rồi đưa một cốc cho Cửu Hoàng thúc: “Nói đi, chuyện của Tả Ngạn là sao? Không phải hắn là sát thủ sao, tại sao quân lính Tây Lăng lại gọi hắn là thiếu gia? Với lại, huynh đưa ta đến Tây Lăng là để tìm Tả Ngạn ư? Sao hả? Huynh muốn thu phục người này.”
Nếu là vậy, Phượng Khương Trần tỏ ra nàng có thể giúp, đưa ra một hoặc hai cách. Trông dáng vẻ Tả Ngạn, có thể biết hắn là một kẻ điên máy móc, Cửu Hoàng thúc muốn thu phục một người như vậy hoàn toàn không khó.
“Đến Tây Lăng quả thực là vì Tả Ngạn, nhưng không phải bổn vương muốn thu phục hắn, mà là nàng.” Có đệ nhất sát thủ Tả Ngạn bảo vệ, sự an toàn của Phượng Khương Trần mới được đảm bảo…
“Gì hả? Muốn ta thu phục Tả Ngạn sao?” Phượng Khương Trần sửng sốt một chút, sau đó hiểu ra: “Huynh muốn để cho Tả Ngạn bảo vệ ta?”
Hộ vệ lợi hại nhất không nhất thiết phải là sát thủ giỏi nhất, nhưng sát thủ giỏi nhất chắc chắn là hộ vệ lợi hại nhất, bởi vì hắn biết tất cả các thủ đoạn giết người của sát thủ.
“Đúng vậy, với sự bảo vệ của Tả Ngạn, nàng sẽ được an toàn trong thời gian ngắn. Tả Ngạn là người đứng đầu trong giới sát thủ.”
Cái gọi là người đứng đầu trong giới sát thủ không có nghĩa là Tả Ngạn có thể càn quét giới sát thủ và không ai có thể địch lại. Chỉ là, những vương bài sát thủ lão luyện hàng đầu trong giới sát thủ có thực lực vô cùng mạnh mẽ, đã không còn hỏi tới chuyện giang hồ, hoặc là không nhắc tới chuyện nhỏ nhặt thời còn trẻ tuổi.
Giống như Lam Cửu Khánh và Bộ Kinh Vân, họ là cao thủ xếp nhất nhì trên giang hồ, nhưng cái danh hiệu này hoàn toàn không tính là cao thủ nổi danh năm xưa đã thoái ẩn giang hồ, những người đó…
Rất khó tìm thấy, cho dù có tìm thấy cũng không có cách nào so sánh được. Hầu hết các cao thủ già lão luyện đều bỏ qua thế sự, sự tồn tại của họ sẽ dần bị lãng quên theo thời gian.
“Hắn sẽ đồng ý làm hộ vệ cho ta sao?” Tất nhiên Phượng Khương Trần biết Tả Ngạn là người thích hợp nhất cho đến giờ, mặc dù nàng cũng muốn tìm những lão già cổ quái đã thoái ẩn làm hộ vệ, nhưng nàng vốn không có bản lĩnh tìm được đối phương.
“Điều này phải xem vào mánh khóe của nàng. Muốn thu phục Tả Ngạn cũng không phải là chuyện khó. Sở dĩ bổn vương chọn Tả Ngạn là vì hắn khác với những sát thủ bình thường. Hắn có nhược điểm.” Nhiệt tình máy móc là nhược điểm lớn nhất của Tả Ngạn. Tuy là từ nhỏ Tả Ngạn đã được tổ chức sát thủ bồi dưỡng nhưng không phải là không có tự do, Tả Ngạn không bị ép làm sát thủ, hắn chỉ đơn thuần là thiếu tiền nên mới nhận nhiệm vụ giết người.