Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1837




Chương 1837

Phượng Khương Trần đứng trước mặt ba thi thể kia, vẻ mặt nàng trầm mặc phải sau một hồi lâu nàng mới ngoảnh đầu lại nói với Vương Cẩm Lăng: “Nếu bây giờ ta nói, ta muốn nhặt xác và an táng cho bọn họ, thì có phải rất có vẻ dối trá hay không?”

Chỉ vì sự hứng khởi nhất thời của nàng muốn cùng Vương Cẩm Lăng một mình xuống núi mà đã có ba sinh mệnh sống sờ sờ bị chôn vùi như vậy, chính nàng cũng chán ghét bản thân, thế nhưng cũng chỉ là chán ghét.

Các loại cảm xúc như tự trách và áy náy đã sớm biến mất từ khi nàng hạ lệnh giết chết tên ăn mày bao vây nàng. Phượng Khương Trần nàng vì sống sót sẽ không tiếc một tay cứu người một tay giết người.

“Sẽ không.” Hắn cũng từng có suy nghĩ như vậy nhưng chẳng qua ở trên cái vị trí này quá lâu rồi, nên hắn đã quen với việc thuộc hạ sẽ vì hắn mà chết, phải biết rằng…

Đối với người hầu việc có thể chết vì chủ nhân đó chính là vô cùng quang vinh.

“Vậy chôn bọn họ đi, cũng không thể để bọn họ phơi thây nơi hoang dã được.” Phượng Khương Trần nhặt một thanh đao bên cạnh thi thể của một sát thủ.

Trên đao còn dính máu và thịt, Phượng Khương Trần lại không thèm để ý mà xách đao lên bước đến một bãi đất bằng phẳng cách đó không xa, từng đao một đào đất lên. Vương Cẩm Lăng cũng không ngăn cản, cũng không hỗ trợ nàng mà chỉ đứng đằng sau Phượng Khương Trần, lẳng lặng nhìn nàng.

Lãnh khốc lại từ bi, hai mặt trái ngược như thế nhưng lại không hề có vẻ mâu thuẫn nào xuất hiện trên người Phượng Khương Trần, giống như trời sinh nàng đã như vậy.

Khương Trần như vậy không có gì là không tốt, bây giờ là thời buổi loạn lạc nếu chỉ lộ ra mặt từ bi thì người bên cạnh nàng sẽ mệt tới chết, thiên hạ này không có người vô tội,…

Dùng một thanh đao giết người để đào hố trên đất bằng chắc chắn là một việc rất ngu xuẩn, trước tiên không nói đến đào nửa ngày cũng chỉ đào được một cái hố chôn, mà đến bàn tay cầm thanh đao đó…

Trong tiết trời lạnh giá này Phượng Khương Trần dùng sức nắm chặt chuôi đao, lòng bàn tay rất nhanh đã bị cọ sát đến đỏ rực.

Quả nhiên làm người không thể quá mềm lòng, cũng không thể quá văn nghệ.

Phượng Khương Trần nhìn đôi tay đỏ rực của mình mà buồn bực…

Vừa rồi có phải nàng đã đưa ra một quyết định rất ngu xuẩn không, nàng vậy mà nghĩ dùng sức mình để đào một cái hố to chôn ba nam nhân to lớn. Dựa vào thanh đao nát trong tay nàng thì phải đào tới mấy ngày lận đó.

Ôi, quả nhiên nàng vẫn quá cảm tính. Nghĩ đến ba người kia vì nàng mà chết, trong lúc nhất thời xúc động mà cầm đao đào đất lại không nghĩ đến công trình này lớn cỡ nào.

Vương Cẩm Lăng vừa thấy như vậy thì biết Phượng Khương Trần đã thoát khỏi cảm xúc thương cảm. Hắn giơ tay ra hiệu cho ám vệ, lập tức có ba cái bóng đen từ bên cạnh Vương Cẩm Lăng nhảy ra, trên tay họ không cầm binh khí giết người mà là cầm dao xúc đất.

Ba người không nói lời nào mà hành lễ với Vương Cẩm Lăng rồi bước đến bên cạnh Phượng Khương Trần, sau đó tiếp tục đào đất ở chỗ Phượng Khương Trần đang đào…

Á… Phượng Khương Trần bị chen lấn đẩy sang một bên, nàng chỉ có thể yên lặng nhường chỗ, rồi vứt thanh đao trên tay xuống và phủi đất trên tay mình.

Thôi… Vốn muốn làm người tốt nhưng nàng lại không có cái bản lĩnh đó.

Vương Cẩm Lăng cầm một cái khăn bước đến định lau tay cho Phượng Khương Trần nhưng nàng đã trực tiếp nhận cái khăn đó, sau đó lau tay rồi tiện tay vứt khăn đi luôn.

“Cảm ơn.”

Một câu cảm ơn này không biết là vì chuyện cái khăn, hay là chuyện ba người ám vệ kia xuất hiện giúp nàng đào hố.