Chương 1823
Vương gia là gông xiềng trói buộc Vương Cẩm Lăng, cũng mang đến cho Vương Cẩm Lăng vầng sáng đặc quyền. Không có Vương gia, Vương Cẩm Lăng chỉ là đại công tử làm thơ văn truyền cho đời sau, cũng có thể sẽ được mọi người tôn trọng, nhưng chắc chắn sẽ không có địa vị khác biệt như ngày hôm nay, sẽ không có thế lực để mặc sức hoành hành.
Cho nên, Vương Cẩm Lăng không thể vứt bỏ Vương gia. Vứt bỏ Vương gia thì hắn không bảo vệ được Phượng Khương Trần, mà có ở lại Vương gia, hắn và Phượng Khương Trần cũng không có khả năng.
“Ta là gia chủ Vương gia, người thì sao? Vương gia tôn quý nhất của Đông Lăng.” Lời của Vương Cẩm Lăng cũng nhắc nhở Cửu Hoàng thúc, với thân phận của hắn thì chắc chắn thê tử của hắn không thể là người bình thường.
Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không nói được ai.
Cửu Hoàng thúc cười khẽ một tiếng, nghiêng người về phía trước với tư thế áp chế, nói với Vương Cẩm Lăng: “Bổn Vương có thể tùy ý bỏ thân phận này, đại công tử, ngươi có thể sao?”
Cửu Hoàng thúc không nói bừa, hắn nói thật với Vương Cẩm Lăng, thân phận Thân Vương Đông Lăng không có ý nghĩa gì với hắn cả.
“Đến lúc đó sẽ càng không thể.” Vương Cẩm Lăng biết Cửu Hoàng thúc không nói suông. Vì hắn không là Thân Vương Đông Lăng thì sẽ có thân phận khác tôn quý hơn.
Bọn họ đều là người được ngâm trong quyền thế. Cho dù nghĩ thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi vòng tròn này. Đi sống cuộc sống yên bình an nhàn, có phải đối với Hoàng thúc của Đông Lăng, Cửu Hoàng thúc mà nói thì không có ý nghĩa gì quá lớn lao.
“Chỉ cần bổn vương tình nguyện, tất cả đều có thể.” Cửu Hoàng thúc không nói cho Vương Cẩm Lăng biết thân phận của Phượng Khương Trần tôn quý đến nhường nào.
Ở tiền triều, dù là gia chủ Vương gia cũng không dễ thấy được đích nữ Phượng Ly. Thấy đích nữ Phượng Ly cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống, không có lệnh không được ngẩng đầu.
Thân phận tôn quý như vậy, xứng với bất cứ người nam nhân nào trong thiên hạ. Chẳng qua bây giờ không thể nói, bây giờ nói ra chỉ hại chứ không lợi cho Phượng Khương Trần.
Vương Cẩm Lăng nhắm mắt, che đi cay đắng trong mắt: “Người từng hỏi nàng có tình nguyện hay chưa?”
Có thể đến ngày đó, thật sự có khả năng nhưng Phượng Khương Trần tình nguyện bị thân phận trói buộc sao?
Vương Cẩm Lăng nghi ngờ.
“Đó là chuyện của bổn vương và nàng, không nhọc lòng đại công tử. Nếu đại công tử không còn chuyện gì khác, chúng ta phải đi rồi.” Thái độ Cửu Hoàng thúc lạnh lùng kiêu ngạo, rõ ràng là không muốn nói thêm.
Thực ra, hắn luôn rất ghét có người đề cập chuyện này trước mặt hắn. Bây giờ hắn ta có thể lấy Phượng Khương Trần hay không, bản thân hắn rất rõ, không cần nghe người ngoài ồn ào bên tai.
“Ta không có việc gì nên lúc nào cũng có thể lên đường, nhưng ta có một câu muốn nói với người: Đừng tự tin quá, nàng sẽ không vĩnh viễn ở một chỗ đợi ngươi.”
Không phải Phượng Khương Trần chỉ có một lựa chọn là ngươi, chỉ cần nàng muốn thì nàng có thể bay đi bất cứ lúc nào…
Câu này, Vương Cẩm Lăng không nói ra, chỉ cười với Cửu Hoàng thúc bằng một nụ cười người hiểu mà. Không đợi Cửu Hoàng thúc trả lời, Vương Cẩm Lăng đã vẫy tay với Phượng Khương Trần.
“Khương Trần, nói chuyện cùng ta đi.” Có tà, không nói ra đối phương vĩnh viễn sẽ không biết.
“Được.” Phượng Khương Trần không do dự, tiến nhanh về trước, đi qua Cửu Hoàng thúc đến bên cạnh Vương Cẩm Lăng.
Hai nam nhân này nói chuyện không tránh né nàng nên nàng nghe được hết.