Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1822




Chương 1822

Chuyến đi lần này của ba người bọn họ, đại khái là do Cửu Hoàng thúc làm chủ. Cửu Hoàng thúc nói hôm nay phải đi, hắn cũng không phản đối ý kiến.

Đối với hắn mà nói, dù phiền phức của Cung Huyền Tiêu đã được giải quyết, sau này Huyên Phi cũng sẽ không gây rối cho hắn nữa. Tuy không giết Huyên Phi để báo thù cho người hộ vệ đã chết, nhưng có khi sống còn khổ hơn chết.

“Bây giờ, giết đi.” Con đường xuống núi chỉ có một, lúc này bọn muốn xuống núi, phải đối đầu với tam quốc liên quân, với lại có ra tay hay không lại là một vấn đề khác.

Dẫu sao tam quốc liên quân là vì chiêu bài để giúp đỡ Cửu Hoàng thúc và Đại công tử. Cửu Hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đều lui rồi, bọn họ lui hay không không phải là vấn để mà Cửu Hoàng thúc phải cân nhắc.

“Ta thật không hiểu người đến cung Huyền Tiêu vì cái gì, một khi rút lui trận chiến này sẽ không còn ý nghĩa.” Vương Cẩm Lăng sờ sờ viền tách trà, đôi mắt sáng như ngọc trai đen, lộ ra vẻ khó hiểu.

Đường xuống núi không chỉ có một, nhưng Cửu Hoàng thúc cứ khăng khăng đường này. Lẽ nào hắn không biết, nếu lui thì ba nước khác sẽ đổ lỗi lên người hắn.

“Ngươi cứ xem như bổn vương nhàm chán đi.” Cửu Hoàng thúc đứng dậy, rõ là không muốn giải thích nhiều.

Hắn rút lui thì đương nhiên liên quân ba quốc không có lý do để tấn công lên núi, nhưng việc này không liên quan đến hắn, hắn không định để mười vạn đại quân kia quay về.

Người chết sẽ không thể tố cáo.

“Nhàm chán? Người nhàm chán, nhưng ra quân ồ ạt, hao tài tốn của.” Vương Cẩm Lăng biết, chuyện này chắc chắn không phải như vậy. Cửu Hoàng thúc nói đi, vậy rõ ràng hắn đã đạt được mục đích của chuyến đi lần này, mà hắn cũng có đường rút lui.

“Vương gia không tổn hại là được.” Cửu Hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng nhìn nhau, nói với Vương Cẩm Lăng, có một số chuyện đừng nên hỏi quá rõ.

“Nhưng cũng không có thù lao tương xứng.” Vương Cẩm Lăng không hề nhường nhịn. Bọn họ đã chọn hợp tác, vậy điều cơ bản nhất là phải có tin tưởng, ít nhất phải nói cho hắn biết mục đích đến Cung Huyền Tiêu.

Cửu Hoàng thúc thần bí như vậy rõ ràng là không tin hắn.

“Ngươi muốn biết cái gì?” Cửu Hoàng thúc không bao dung với Vương Cẩm Lăng như Phượng Khương Trần, liếc nhìn đầy vẻ sát khí. Cũng may Vương Cẩm Lăng vững vàng chứ đổi lại là thư sinh nho nhã e rằng đã sợ vỡ mật, mà con ngươi của Vương Cẩm Lăng chỉ co lại, hỏi: “Mục đích người đi lần này là gì? Vương gia có thể không có thù lao, nhưng Vương Cẩm Lăng không làm kẻ ngốc.”

Lợi dụng hắn thì ít nhất cũng cho hắn biết nguyên nhân. Nếu không chẳng phải hắn bị Cửu Hoàng thúc bán mà còn giúp Cửu Hoàng thúc đếm tiền sao.

“Cung Huyền Tiêu có thứ bổn vương muốn.” Cửu Hoàng thúc biết không lộ một chút thì Vương Cẩm Lăng sẽ không dừng lại. Hắn không muốn hai người bất hòa ở Cũng Huyền Tiêu để cho Huyên Minh Kỳ được lợi

“Người tối qua là người?” Hai mắt Vương Cẩm Lăng lóe lên, nhìn Phượng Khương Trần. Phượng Khương Trần lúng túng ho một tiếng, im lặng đếm ngón tay, ý nói bản thân không tham dự, không biết gì cả.

“Phải thì sao? Mà không phải thì sao? Ngươi nghĩ ngươi còn có cơ hội sao, gia chủ của Vương gia.” Cửu Hoàng thúc biết ý trong lời của Vương Cẩm Lăng nên đặc biệt nhắc nhở Vương Cẩm Lăng thân phận lúc này của hắn.

Dù hôm qua hắn và Phượng Khương Trần chỉ là diễn thì Vương Cẩm Lăng cũng không có có hội. Hắn không phải Vương Cẩm Lăng dịu dàng như ngọc, cũng không phải đại công tử phong lưu thiên hạ, mà là gia chủ Vương gia hưng thịnh, nắm mọi quyền hành.

Thân là gia chủ Vương gia thì phải có trách nhiệm của người gia chủ. Dù không hài lòng với Vương gia thì hắn cũng không thể hủy diệt Vương gia, vứt bỏ Vương gia.