Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1815




Chương 1815

Ôi…Bẩn quá.

Cửu hoàng thúc tê cả da đầu, cả khuôn mặt nhăn lại thành một nhúm, cố gắng đè nén cảm giác muốn đẩy Phượng Khương Trần ra, kích động cởi quần áo, không ngừng nói với mình, đây là Phượng Khương Trần, đây là Phượng Khương Trần, nàng cũng đã ăn nước bọt của mình rồi, còn đang cọ cọ trên y phục của hắn mà.

Còn nước mũi thì sao.

Được rồi, chỉ có thể an ủi mình, đây không phải là lần thứ nhất, chắc chắn cũng không phải lần cuối cùng, cố gắng làm quen là được rồi.

Haha… Nhìn cả người Cửu hoàng thúc cứng nhắc, nụ cười trên mặt Phượng Khương Trần càng xán lạn.

Ai bảo ngươi tự tiện xông vào phòng ta, ai bảo ngươi đánh mông ta, ta ghét ngươi muốn chết đi được.

Đương nhiên Phượng Khương Trần biết rất rõ sự nhẫn nại của Cửu hoàng thúc có mức độ, rất rõ ràng, Phượng Khương Trần liền thỏa mãn nằm trong lòng Cửu hoàng thúc, cầm lấy cái cúc áo trên người Cửu hoàng thúc nghịch ngợm, miễn cưỡng phản bác lời nói trước đó của Cửu hoàng thúc: “Cái gì mà giấu hết mọi chuyện trong lòng, chính chàng cũng như vậy mà, thần thần bí bí, cả người trên dưới đều là bí mật.”

“Nàng có thể hỏi, chỉ cần nàng mở miệng hỏi, bổn vương tuyệt đối không giấu diếm nàng.” Phượng Khương Trần dừng lại động tác cọ cọ nước bọt nước mũi trên y phục của hắn, làm Cửu hoàng thúc thở phào nhẹ nhõm.

“Hỏi? Hỏi cái gì được?” Phượng Khương Trần nghiêng đầu nghĩ đến.

“Hỏi cái mà nàng muốn biết.” Bề ngoài Cửu hoàng thúc trông rất bình tĩnh nhưng đầu óc lại là căng thẳng như dây cung, hắn không biết Phượng Khương Trần sẽ hỏi cái gì, cũng rất chờ mong câu hỏi của Phượng Khương Trần.

Cũng không muốn, Phượng Khương Trần suy nghĩ nửa ngày vẫn thấy nên bỏ qua,  ôm eo Cửu hoàng thúc, vùi trong lòng hắn, trầm trầm nói: “Quên đi, không hỏi, không biết còn hạnh phúc hơn nhiều so với biết, biết càng nhiều thì trách nhiệm càng lớn, ta tin rằng chàng sẽ không hại ta, như vậy là được rồi.”

Nàng có chỉ là một cái mạng, Cửu hoàng thúc sẽ không cần mạng của nàng, như vậy là đủ rồi.

“Ngươi, cái cô nương ngốc nghếch này.” Thông minh làm cho người ta phải  đau lòng.

Cửu hoàng thúc đưa tay xoa xoa đầu Phượng Khương Trần, con ngươi lặng lẽ ánh lên từng tia tình cảm.

Không biết sẽ hạnh phúc hơn là biết. Thế gian này có bao nhiêu người hiểu đạo lý này, nếu như có thể, thà rằng hắn cũng lựa chọn không biết gì cả, nhưng hắn không thể, cho nên hắn nhất định phải mang gánh nặng nặng nề kia trên lưng.

“Ta đúng là ngốc, nếu không ngốc thì đã không bị người lừa lên giường.” Phượng Khương Trần ở trong lòng Cửu hoàng thúc gật đầu, Cửu hoàng thúc cười nhưng không nói, tiếp tục vò rồi tóc của nàng, cho đến khi vò vò tóc của Phượng Khương Trần thành tổ chim mới dừng tay.

Cửu hoàng thúc vừa dừng lại động tác vò rồi, Phượng Khương Trần nhanh chóng lấy tay đẩy người ra từ trong lòng hắn: “ Nói đi, buổi tối hôm nay tới tìm ta có chuyện gì?”

Ngồi lên giường, cái mông lại đau nhức, Phượng Khương Trần nhảy phắt lên từ trên giường, bất chấp việc chính mà mắng Cửu hoàng thúc: “Tên khốn, nói đánh là đánh, làm gì phải xuống tay mạnh như vậy, chàng mưu sát ta à!”

Cái mông đau quá.

Phượng Khương Trần tức giận nhìn Cửu hoàng thúc, oan ức cong môi.

“Khụ khụ…” Hai bên tai của Cửu hoàng thúc đỏ lên, ngượng ngùng ho một tiếng, vẫy vẫy tay với Phượng Khương Trần: “Tới đây, bổn vương giúp nàng xoa bóp.” Tốt lắm, lúc này hắn cũng hối hận, không phải hối hận ra tay quá nặng mà là hối hận vừa rồi không giúp Phượng Khương Trần mân mê một chút.

“Cút đi, đồ lưu manh…” Làm chuyện xấu còn muốn làm người tốt, lấy ở đâu chuyện sàm sỡ như vậy, Phượng Khương Trần lui lại một bước, nói rõ không cho Cửu hoàng thúc lại gần.