Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1814




Chương 1814

Thê tử yêu dấu trong ngực lại trêu chọc như thế, nếu như hắn không có phản ứng thì chắc là thái giám rồi, nhưng hôm nay hết lần này tới lần khác không thích hợp làm việc, Cửu hoàng thúc phiền muộn hừ hừ hai tiếng: “Ngươi thật không ngoan, con cái không ngoan thì phải chịu trừng phạt.”

“Bộp..” Cửu hoàng thúc vỗ mông Phượng Khương Trần, lấy đó là trừng phạt.

Bằng âm thanh lanh lảnh kia có thể khẳng định cái bàn tay này của Cửu hoàng thúc  đánh rất nặng, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy bờ mông đau rát, lòng càng giận: “Đông Lăng Vũ Cửu, chàng lại dám đánh ta, tên khốn nhà ngươi.”

Nói đúng ra là Phượng Khương Trần thẹn quá hóa giận, đã lớn như vậy chưa từng có ai đánh vào mông nàng, thật mất thể diện.

Đây không phải vui đùa thân mật mà là thật sự nổi giận, lối đánh dạy dỗ, cái này khiến Phượng Khương Trần vừa tức vừa xấu hổ.

“Bổn vương chưa từng là chính nhân quân tử gì đó, nàng nói là tên khốn thì là tên khốn, nhưng ngoại trừ nói là tên khốn, nàng không còn từ khác sao?” Cửu hoàng thúc cũng không xin lỗi một tát này, hắn đánh thì đánh.

Một tát này, xem như Phượng Khương Trần phải trả giá vì khoảng thời gian này làm mặt lạnh với hắn,  hắn thừa nhận hắn làm không đúng, nhưng cũng đã xin lỗi và cam đoan, Phượng Khương Trần cũng đồng ý không so đo, kết quả thì sao?

Nữ nhân lòng dạ hẹp hòi.

Cũng không suy nghĩ một chút về chuyện mình làm ở thung lũng Thái Lỗ Các, hắn đều không có so đo.

“Chàng, chàng, chàng, Lăn đi, cách xa ta một chút, ta không muốn nhìn thấy chàng.” Khuôn mặt của Phượng Khương Trần đã hoàn toàn đỏ bừng, dùng sức đánh Cửu hoàng thúc.

Người xấu, tên khốn, mặt người dạ thú. Phượng Khương Trần càng liên tục mắng trong lòng.

Nhưng Cửu hoàng thúc thật giống như không biết đau nhức, cho dù Phượng Khương Trần dùng lực lớn bao nhiêu, hắn vẫn bất động, cho đến khi Phượng Khương Trần đánh đến mệt mỏi, sức lực và tốc độ chậm lại, Cửu hoàng thúc mới nói: “Đánh đủ chưa? Không đủ thì đánh tiếp, phát tiết lửa giận trong lòng nàng một lần cho xong đi, suốt ngày giấu chuyện trong lòng, không sợ làm mình nghẹn chết sao.”

“Ta nào có.” Phượng Khương Trần bất mãn nói lầm bầm, Cửu hoàng thúc nhìn ngang nàng một chút, không nói gì, nhìn cặp móng vuốt nhỏ của Phượng Khương Trần không an phận trước mặt hắn, Cửu hoàng thúc lại vỗ vỗ vào móng vuốt của Phượng Khương Trần, ra hiệu nàng có chừng có mực, đứng làm hắn phát bực, làm hắn phải xử Khương Trần ngay tại chỗ.

“Bộp..” Lực không lớn nhưng móng vuốt mảnh mai của Phượng Khương Trần không chịu nổi, lập tức đỏ lên một mảnh, Phượng Khương Trần nghiến nghiến răng, há mồm muốn cắn vào cánh tay của Cửu hoàng thúc nhưng nhìn bộ mặt nghiêm túc của  Cửu hoàng thúc lại rụt cổ một cái.

Quên đi, quên đi, không so đo với nam nhân lòng dạ hẹp hòi, còn lăn qua lăn lại ở phía dưới đoán không chừng là Cửu hoàng thực sự sẽ nổ tung, nàng cũng không muốn đổi nam nhân khác, cho nên lùi một bước tốt cho tất cả mọi người.

Nữ nhân thông minh nên biết tiến biết lui, nàng rộng lượng tha thứ chuyện này cho Cửu hoàng thúc là được rồi.

Phượng Khương Trần nhận lỗi, hít mũi một cái, hai tay bắt lấy vạt áo của Cửu hoàng thúc, giật giật trong trong ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái dễ chịu.

Cửu hoàng thúc xem xét hành động này của Phượng Khương Trần liền biết nàng thật sự không so đo chuyện này, lòng cũng nhẹ nhõm đi.

Cô nương này thật đúng là biết cách tra tấn người.

Nhưng Cửu hoàng thúc vui mừng quá sớm, sau khi Phượng Khương Trần tìm được vị trí dễ chịu, cứ thế cọ cọ nước mũi và nước bọt cọ bào y phục của hắn.