Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1812




Chương 1812

“Ngươi muốn thế nào? Huyên Minh Kỳ, ngươi muốn thế nào?” Đối với Lục Dĩ Nhiên mà nói, hiện tại thế giới của bà ta chỉ có con trai và con gái, Minh Kiệt đã xảy ra chuyện, nếu như Huyên Phi chết  thì bà ta còn đâu dũng khí để sống tiếp.

“Ngoan ngoãn ở lại trong viện, chăm sóc phụ thân ta thật tốt, không có việc gì thì cứ lắc lư trước mặt ông ấy.” Huyên Minh Kỳ ghé sát vào tai Lục Dĩ Nhiên, uy hiếp xong liền buông tay Lục Dĩ Nhiên ra.

Huyên Minh Kỳ đứng vững, vỗ vỗ hết bụi trên người, nhẹ nhàng nói: “Nhưng dì cứ yên tâm, ta sẽ để cho đại phu tốt nhất trong cung chữa trị vết thương của Minh Kiệt, Minh Kiệt không có việc gì, mặc dù hắn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này nhưng dù sao cũng là đệ đệ khác mẹ của ta, sao ta có thể lấy mạng của hắn.”

“Đa, đa tạ cung chủ.” Cơ thể Lục Dĩ Nhiên nhoáng một cái, sắc mặt hoảng hốt nói, nhìn ánh mắt Huyên Minh Kỳ  không giấu được e ngại và sợ hãi.

Bà ta thật sự bị Huyên Minh Kỳ  dọa sợ, bà ta không ngờ là Huyên Minh Kỳ sẽ ra tay hung ác như vậy với đệ đệ và muội muội khác mẫu của mình, cho dù bà ta có lỗi nhưng Minh Kiệt và Huyên Phi không có sai.

“Dì Nhiên không nên khách khí, có gì cần ngươi cứ phái người nói cho ta một tiếng.” Huyên Minh Kỳ phất phất tay, ra hiệu cho hạ nhân nhấc Huyên Minh Kiệt trở về: “Dì Nhiên, nghỉ ngơi thật tốt, Minh Kỳ còn có việc bận rộn.”

Nói xong, quay người đi về phía đài chỉ huy, trong giây phút quay người, trong mắt   Huyên Minh Kỳ lộ ra một tia nghi ngờ.

Thời gian liên quân Tam quốc đánh lén ban đêm và thời gian Minh Kiệt trốn đi thật đúng là trùng hợp một cách lạ thường, khiến hắn không nghi ngờ không được.

Lam Cửu Khánh, rốt cuộc ngươi có mục đích gì!

Huyên Minh Kỳ sải bước lớn đi đến đài chỉ huy, đại lão then chốt râu trắng đã chỉ huy đệ tử Huyền Tiêu cung mở ra cơ quan phòng ngự, đối phương cũng chỉ là quấy rồi trên diện tích nhỏ, Huyền Tiêu cung tạm thời không có nguy hiểm.

Huyên Minh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu với đại lão râu trắng, biểu thị tán thưởng, liền lẳng lặng ở phòng chỉ huy chờ đợt tấn công tiếp theo của Tam quốc, cũng chờ điều tra kết quả ra.

Hắn hoài nghi Lam Cửu Khánh đang ở Huyền Tiêu cung, trước khi chặn đường ba người Lục Dĩ Nhiên, hắn đã sai người điều tra trên dưới Huyền Tiêu cung, bao gồm cả nơi ở của Cửu hoàng thúc, Vương Cẩm Lăng, hiện tại hắn chỉ cần chờ kết quả ra, chờ Lam Cửu Khánh ra…

Tại lúc trên dưới Huyền Tiêu cung đang rối loạn, Cửu hoàng thúc đi vào gian phòn của Phượng Khương Trần, dĩ nhiên không phải quân tử gõ cửa đi vào, mà là lấy thủ đoạn phá cửa sổ của đạo chích mà vào, dọa Phượng Khương Trần kém chút kêu lên: “Cửu hoàng thúc, tại sao là chàng?”

Phượng Khương Trần may mắn, bởi vì trận náo loạn ở Huyền Tiêu cung quá lớn làm nàng không thể chìm vào giấc ngủ, mà là mặc y phục ở trong phòng, không thể để cho Cửu hoàng thúc lại không công mà giở trò.

“Không phải bổn vương thì còn có ai?” Vương Cẩm Lăng là thư sinh yếu đuối, không có bản lĩnh phá cửa sổ mà vào, Huyên Minh Kỳ không có lá gan kia, chỉ có Đông Lăng Vũ Cửu hắn mới có năng lực như thế, mới có lá gan này.

Rõ ràng là hành vi hái hoa tặc nhưng Cửu hoàng thúc lại nói như lẽ đương nhiên, thậm chí vẫn lấy làm kiêu ngạo. Phượng Khương Trần tức giận liếc mắt, hai tay vòng quanh, nói rõ không chào đón vị Cửu hoàng thúc, vị khách không mời mà đến này.

Cửu hoàng thúc lơ đễnh nhíu mày, dạo chơi đi vào trong, dưới ánh mắt phòng bị của Phượng Khương Trần, không coi ai ra gì ngồi xuống.

Phượng Khương Trần lui lại một bước, lạnh như băng hỏi: “Có việc gì?”

“Bổn vương tới tìm nàng nhất định phải có chuyện gì sao?” Lúc Cửu hoàng thúc nói lời này lộ ra một cảm giác ai oán, đáng tiếc là thần kinh của Phượng Khương Trần quá thô, tựa như không cảm nhận được.