Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1810




Chương 1810

“Hai…”

Hai tay của Lam Cửu Khánh dùng lực một chút, lão cung chủ tựa hồ nghe thấy âm thanh bức tranh bị xé rách, vội vàng lên tiếng: “Ta nói, ta nói, địa đồ ngay bên trong trục của bức tranh, không được xé, không được xé nó.”

Đây là thỉnh cầu, một thỉnh cầu của ông lão: “Ngươi lấy địa đồ ra đi rồi đưa bức tranh cho ta.”

Bên trong trục của bức tranh sao? Lam Cửu Khánh rút hai cái trục trên dưới của bức tranh ra, bộp một tiếng bóp nát, quả nhiên… Một tấm địa đồ bằng da dê rơi xuống mặt bàn, Lam Cửu Khánh nhặt lên, cẩn thận xem xét chất liệu và đường cong của  nó, xác định giống với khối kia trên tay mình liền cất địa đồ vào.

“Ngươi đã lấy được địa đồ rồi, đưa bức tranh cho ta.” Lão cung chủ một mặt thương tiếc nhìn bức tranh trước mắt bị rút mất trục.

Hắn quan tâm không phải địa đồ, mà là Lam Cửu Khánh lấy địa đồ sẽ phá hư bức tranh này.

“Cho ngươi? Rất xin lỗi, ta muốn ngươi lý giải vấn đề xuất hiện, ta nói ngươi đưa địa đồ cho ta, ta mới đưa bức tranh cho ngươi, nhưng địa đồ là chính ta tìm được, đương nhiên không thể đưa tranh này cho ngươi.”  Nói xong, Lam Cửu Khánh nắm lấy thanh kiếm trên bàn, vọt ra ngoài cửa sổ.

Lão cung chủ nghe xong liền vội vàng nhào tới: “Tên khốn, tên khốn, tên khốn nhà ngươi, trả bức tranh cho ta, trả Dĩ Mạt cho ta.”

Đáng tiếc, cho dù ông ta liều mạng không để ý vết thương, cưỡng ép đứng dậy cũng không đuổi kịp bước chân của Lam Cửu Khánh, muốn lao ra đuổi theo Lam Cửu Khánh, lúc này hộ vệ lại vọt vào, ngăn trước mặt lão cung chủ: “Lão cung chủ, cung chủ có lệnh, người không thể ra ngoài.”

“Khụ khụ… Đi ra.” Lão cung chủ không nghe theo muốn đẩy ra hộ vệ ra, nhưng dưới tình huống vô cùng tồi tệ này của ông ta, căn bản không phải đối thủ của hộ vệ.

Hộ vệ bề ngoài cung kính, nhưng thực tế lại không một chút ý kính trọng, cưỡng ép giam lão cung chủ vào trong phòng, để ông ta chỉ có thể tuyệt vọng gào thét ở trong phòng: “Đưa Dĩ Mạt cho ta…”

Lúc Lam Cửu Khánh rời đi, Huyên Minh Kỳ cũng dẫn người đến ngăn cản ba người Huyên Minh Kiệt, Lục Dĩ Nhiên và Huyên Phi, trên mặt Huyên Minh Kỳ  không biểu lộ bất kì cái gì, nhưng hắn lại làm cho toàn thân Huyên Minh Kiệt rét run.

“Minh Kiệt, thế mà ngươi dám cấu kết với nội ứng của Đông Lăng, Nam Lăng và Tây Lăng, âm mưu đoạt Huyền Tiêu cung, ngươi thật sự là làm ta quá thất vọng, ta lấy danh của cung chủ, tước đoạt dòng họ của ngươi, ngươi không xứng mang họ Huyên.”

“Ta không có, ta không có.” Huyên Minh Kiệt vội vàng giải thích, nhưng Huyên Minh Kỳ  căn bản không nghe giải thích của hắn, trực tiếp sai người đè hắn xuống: “Xem ngươi là đệ đệ khác mẹ của ta, ta tha cho ngươi một mạng, để tránh ngươi lại làm ra chuyện có lỗi với Huyền Tiêu cung, ta phế bỏ võ công của ngươi.”

“Không có, ta không có, Huyên Minh Kỳ, ngươi đừng có ngậm máu phun người, câu kết với người ngoạt âm mưu đoạt cung là ngươi, là ngươi, ngươi mới là phản đồ của Huyền Tiêu cung.” Huyên Minh Kiệt dùng sức giãy dụa, nhưng hộ vệ áp trên người hắn áp không phải hạng người bình thường, Huyên Minh Kiệt căn bản không thể thoát khỏi.

Lục Dĩ Nhiên và Huyên Phi lại càng không ngừng giải thích, Huyên Minh Kỳ căn bản không có nghe dự định, trực tiếp hạ lệnh: “Bịt miệng hắn lại, đánh gãy gân tay, gân chân của hắn.”

“Không, không, Minh Kỳ, cung chủ, cung chủ, cầu xin ngươi thả Hùng ra, hắn không có phản bội Huyền Tiêu cung, chúng ta là bị một nam nhân y phục đen đeo mặt nạ bạc cứu ra, không liên quan gì đến Hùng, nếu ngươi muốn giết thì cứ giết ta.

Lục Dĩ Nhiên không biết làm sao mà thoát ra khỏi sự khống chế của hộ vệ, vọt tới trước mặt Huyên Minh Kỳ, ôm đùi Huyên Minh Kỳ đau khổ cầu xin: “Cung chủ, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, ngươi nể mặt của dì mà bỏ qua cho Hùng một lần có được hay không, đừng phế nó đi.”