Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1796




Chương 1796

“Giết!”

“Giết!”

Chỉ có một chữ nhưng khí thế lại có thể xuyên thủng bầu trời, khiến người ta vô thức trở nên căng thẳng, cả người cũng khẩn trương theo. Đó là sức mạnh chiến đấu của thời đại vũ khí lạnh, không có xe tăng, máy bay, súng ống, chỉ khí thế kinh động lòng người.

Đây là chiến trường, là phần mở màn của một trận chiến sinh tử, không cần đánh nhau, cuộc chiến đã bắt đầu rồi, khí thế của đội xanh đang trên đà tăng vọt.

Đội hình này vừa xuất hiện đã mang đến hiệu ứng thị giác mạnh mẽ cho mọi người, trong thời đại vũ khí lạnh này, đánh giặc chính là khí thế và yêu cầu nhiều binh lực. Không phải không có những trường hợp lấy ít thắng nhiều, mà muốn được như thế thì cần phải kết hợp với thiên thời địa lợi nhân hoà, một số điều kiện quá khắc nghiệt cho nên không dễ dàng đạt được, hai quân giao chiến, nhiều binh sẽ thẳng, binh lính dũng cảm sẽ thẳng.

Đây là lần đầu tiên Phượng Khương Trần nhìn thấy kiểu chiến đấu như thế, bình thường, những gì nàng chứng kiến đều bom đạn bắn bá, máy bay địch ném bom giữa không trung, thả bom dù, hoàn toàn đúng nghĩa mưa bom bão đạn thực sự, nhưng nó lại thiếu đi khí thế và chấn động của thời đại vũ khí lạnh này.

Trong mắt Phượng Khương Trần, đây mới là một trận chiến xác thịt thực sự.

Quá cuồng nhiệt!

Đúng thế, vượt ra cả dự kiến của mọi người, khi đối mặt với sự khiêu chiến của Huyên Minh Kỳ, Phượng Khương Trần không những không tỏ ra sợ hãi mà ngược lại còn bày ra vẻ mặt háo hức cuồng nhiệt, đôi mắt loé lên những tia sáng nóng rực.

Tràn ngập tinh thần chiến đấu.

“Tiểu cô nương này không tồi, nếu lão cung chủ phu nhân cũng có phong thái này, mặc kệ nàng ta là Lục Dĩ Mạt hay Lục Dĩ Nhiên, ta đều sẽ chấp nhận.’’ Ông lão râu trắng vuốt ve bộ râu của mình, gật đầu khen ngợi.

Một cuộc chiến hừng hực khí thế như thế này, đừng nói đến Phượng Khương Trần mà ngay cả thế hệ đi trước đã từng gặp qua vô số sóng to gió lớn như bọn họ cũng phải lộ ra vẻ nhút nhát.

Khí thế của Huyên Minh Kỳ không thể xem thường.

Phù… Phượng Khương Trần không phải là không bị ảnh hưởng, chỉ là những ảnh hưởng đó khiến nàng tràn ngập tinh thần chiến đấu, đối thủ càng mạnh, trận chiến này mới càng thú vị.

“Toàn quân chú ý, chuẩn bị ứng chiến.’’ Giọng nói lạnh lùng của Phượng Khương Trần truyền đạt lại mệnh lệnh của mình, không ngờ lại khiến lòng người hơi xao động bất an trở nên bình tĩnh lại.

Hoàn toàn khác với khí thế hào hùng của Huyên Minh Kỳ, của Phượng Khương Trần chính là bình tĩnh là đạt hiệu suất cao.

“Đội thứ nhất chuẩn bị sẵn sàng, chờ mệnh lệnh của ta, đội thứ bảy chú ý, yểm trợ đội thứ nhất, đội thứ hai xoáy chuyển điều khiển ám khí về hướng Đông Nam.’’ Phượng Khương Trần chỉ vào bản vẽ, nhanh chóng điều chỉnh bố cực sao cho phù hợp với trận thế của đại quân Huyên Minh Kỳ.

Đừng quên, nàng đang phòng ngự, đương nhiên phải căn cứ vào tính hình của đối thủ để điều chỉnh phương án tác chiến.

“Vâng.’’ Người nhận lệnh lập tức dựa theo mệnh lệnh của Phượng Khương Trần làm việc, và lá cờ trong tay Phượng Khương Trần cũng đã được phát xuống.

Trên chiến trường, Phượng Khương Trần và Huyên Minh Kỳ không hề nhàn rỗi, trong lúc đó, cuộc chiến giữa Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng trên bàn cát cũng không dừng loại, hai người hoàn toàn không bị ảnh hưởng của cuộc chiến phía dưới, đã bắt đầu trước rồi.

“Năm trăm người hành quân trước.’’ Cửu hoàng thúc phát động cuộc tấn công đầu tiên, nói là đi trước nhưng thực tế lại là đi chịu chết, khiến năm trăm người này chết dưới chiến hoả, quả nhiên…