Chương 1795
Đao kiến trên chiến trường không có mặt, dựa vào thân phận của bọn họ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ làm lung lay ý chí chiến đấu của toàn quân.
“Cầm đi đi.’’ Phượng Khương Trần ra hiệu cho tiểu binh bên cạnh mình dẫn đường, nhân tiện mang thêm vài người khiêng bàn cát đến trước mặt Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng.
Chiếc bàn cát kia của nàng có kích thước bằng một chiếc giường, vì thế Huyên Minh Kỳ còn đặt biệt chừa ra một phòng trống để nàng đặt bàn cát, thuận tiện cho nàng suy luận.
Phải nói rằng trong khoảng thời gian ở Huyền Tiêu cung, cuộc sống của nàng vô cùng tự do tự tài, không cần phải lo lắng có con chó điên nào đó sẽ âm thầm cắn nàng một miếng, cũng không cần phải thận trọng và kiềm chế để tranh va chạm vào bất kỳ quý nhân nào.
Chỉ tiếc, cuộc sống của nàng không thuộc về nơi này, cuối cùng nàng cũng sẽ trở về với quỹ đạo sống của bản thân, còn những ngày tháng ở Huyền Tiêu cung này cứ coi như nghỉ phép đi.
Trên chiến trường, Phượng Khương Trần và Huyên Minh Kỳ chiến đấu với nhau; dưới chiến trường, Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng cũng không hề rảnh rỗi, Cửu hoàng thúc giải thích ngắn gọn cách sử dụng bàn cát xong, sau đó lấy ra một lá cờ nhỏ.
Diễn tập quân sự, đội đỏ, đội xanh, lô cốt, bàn cát của Phượng Khương Trần mang hơi hướng hiện đại nhưng thứ đồ này, học một biết mười, Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng vừa nhìn một lần đã hiểu rõ.
Cửu hoàng thúc trực tiếp cầm lấy lá cờ màu xanh, ý tứ rất rõ ràng, hắn sẽ là tướng quân tấn công Huyền Tiêu Cung, còn Vương Cẩm Lăng chịu trách nhiệm giữ thành, tức là đang đóng vai Phượng Khương Trần.
Sau khi nhận được lá cờ đỏ, Vương Cẩm Lăng khẽ nở một nụ cười với Cửu hoàng thúc.
Đây là một màn suy diễn, nhưng đồng thời cũng là cuộc chiến giữ Cửu hoàng thúc và Huyên Minh Kỳ, hai người đều lựa chọn đội xanh, chọn tấn công Huyền Minh Triêu, sau đó sẽ xem ai có thể vượt qua con đường chết chóc mà Phượng Khương Trần đã cải tạo với tổn thất ít nhất.
Về phượng diện này Cửu hoàng thúc cũng không có lợi, dù sao hắn cũng chưa từng ra chiến trường, đây đều là lần đầu tiên của mấy người bọn họ, ồ không…
Quên mất, đây cũng là lần đầu tiên của Phượng Khương Trần, lần đầu tiên nàng chỉ huy một trận chiến, đừng quên rằng mặc dù trước đó nàng đã từng lăn lộn trong chiến trường nhưng chỉ là một quân y bình thường, hoàn toàn không có khả năng chỉ huy cuộc chiến, thậm chí nàng còn được bảo vệ chặt chẽ trong quá trình đánh giặc, chờ đến khi trận chiến kết thúc mới có thể xuất hiện.
Trận đại chiến này hoàn toàn là do bốn người trẻ tuổi không hiểu chiến tranh đấu với nhau, nhắc đến cũng khá thú vị, đồng thời cũng phải nói rằng lòng can đảm của bọn họ không phải lớn bình thường.
Ngoại trừ lần diễn tập này, trận đại chiến đầu tiên bọn họ chỉ huy sẽ phải trực tiếp đối đầu với liên quân ba nước, tuy chỉ là một bộ phận binh lực nhỏ nhưng sức mạnh của nó cũng đủ để người bình thường đổ mồ hôi hột.
Tuy nhiên, bọn họ không hề tỏ ra sợ hãi, đừng nói là một liên quan ba nước nho nhỏ, cho dù là liên quân bốn nước chín thành cùng đồng loạt tấn công Huyền Tiêu cung, bốn người bọn họ cũng không sợ, cũng sẽ chiến đấu anh dũng đến giây phút cuối cùng.
“Xuất phát!’’
Theo hiệu lệnh của Huyên Minh Kỳ, một lá cờ xanh bay phấp phơi giữa không trung, chiến xa lập tức xuất hiện ở hai bên phát ra tiếng kêu ken két, hàng ngàn chiến xa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nuôi đuôi nhau không dứt, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối.
Cho dù là diễn tập thì cũng phải là một cuộc diễn tập có quy mô lớn, chỉ là chiến xa này không phải người mà là dê, những con dê được người chăn dắt canh giữ.
Đương nhiên đám con dê đó không được dùng để chiến đấu anh dũng mà là để thay thế binh lính đi thử nghiệm sức mạnh của cạm bẫy, sau chiến xa mới là ba mươi ngàn đội quân thực sự, ba mươi ngàn này vừa xuất hiện đã hò hét vang trời.