Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1762




Chương 1762

Đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt căm hận ấy, nghĩ đến đứa con còn nhỏ mà đã lộ ra hận ý sâu sắc như vậy, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu bất an… Vì thế hắn càng không muốn đối mặt với Huyên Minh Kỳ.

Cho nên hiện tại mới thành ra như thế này, là phụ tử nhưng chẳng khác người dưng nước lã là mấy.

“Phu quân? Chàng đừng nóng giận, Minh Kỳ còn nhỏ, cứ từ từ dạy dỗ là được.’’ Cung chủ phu nhân kịp thời nói tốt cho Huyên Minh Kỳ, nhưng chắc khác nào đang đổ thêm dầu vào lửa, cung chủ càng thêm phẫn nộ: “Nhỏ? Hắn lớn hơn Hùng hai tuổi nhưng Hùng hiểu chuyện hơn hắn rất nhiều.’’

Huyên Minh Kiệt, là đứa con trai thông minh anh tuấn của hắn và Dĩ Mạt, nhìn thấy nó, cung chủ mới cảm thấy đây mới là con trai của mình.

“Hùng hiểu chuyện đều là nhờ vào công dạy dỗ của chàng, nếu chàng bớt chút thời gian dạy dỗ Minh Kỳ nhiều hơn, Minh Kỳ cũng sẽ hiểu chuyện.’’ Cung chủ phu nhân lại tri kỷ đề nghị một lần nữa.

“Hùng ngoan ngoãn hiểu chuyện đều là công lao của nàng, Hùng và Tiểu Phi đều là những đứa trẻ ngoan.’’ Chắc đến hai đứa con yêu, giọng điệu cung chủ cũng dịu đi rất nhiều, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Huyên Minh Kỳ lại càng thêm chán ghét.

Huyên Minh Kỳ vẻ mặt vô cảm đứng đó, để mặt đôi phu thê kia trình diễn cảnh ấm áp mặn nồng.

Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là thế, bốn người bọn họ mới là một gia đình, hắn luôn là người ngoài cuộc không hơn không kém, luôn là người bị coi thường.

Hắn không thèm quan tâm, thực sự không thèm quan tâm, Huyên Thiếu Kỳ không muốn ở lại chỗ này lâu thêm nữa, lạnh lùng xoay người rời đi.

Hắn muốn xem xem Lục Dĩ Nhiên có thể kiêu ngạo được bao lâu.

“Ngươi muốn đi đâu?’’ Rõ ràng cung chủ vẫn còn dạy dỗ chưa đủ, nhìn thấy Huyên Thiếu Kỳ rời đi mà không chào hỏi một tiếng, lửa giận lại bùng lên.

Hai cha con này kiếp trước chắc chắn là kẻ thù của nhau.

“Dẫn mấy người bằng hữu đi vào, bọn họ muốn bái kiến phụ thân và cung chủ phu nhân đây.’’

Vừa dứt lời, Huyên Minh Kỳ lập tức rời đi, thậm chí còn không thèm nhìn lại một cái.

Cùng một khuôn mặt như nhau, nhưng ở bên cạnh dì Mạt, dù thế nào hắn cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng ở bên cạnh nữ nhân này chỉ khiến hắn cảm thấy buồn nôn…

“Nàng xem nó, nàng xem nó kìa… Chẳng ra dáng của một thiếu chủ gì cả.’’ Thực ra trong lòng cung chủ rất vui mừng, Minh Kỳ sẵn lòng dẫn bằng hữu đến giới hiệu cho hắn và Dĩ Mạt, có phải có nghĩa là đứa nhỏ này đã buông khúc mắc trong lòng xuống rồi không?’’

“Phu quân đừng tức giận, chẳng phải Minh Kỳ đã hiểu chuyện rồi sao, có bằng hữu đến chơi đã biết dẫn đến chào hỏi chàng trước, đây là chuyện tốt.’’ Cung chủ phu nhân mỉm cười hiền từ, nhưng trong lòng lại đang âm thầm tình toán, chờ đến khi mấy bằng hữu của Huyên Minh Kỳ kia đi vào, nàng nhất định phải bày ra dáng vẻ từ mẫu, để bọn họ chứng kiến Huyên Minh Kỳ vô lễ với kế mẫu của hắn như thế nào, mà một người bất hiếu với cha mẹ không xứng để giao du qua lại.

Có cung chủ phu nhân an ủi, lửa giận trong lòng cung chủ cũng dịu đi rất nhiều, khi Huyên Minh Kỳ dẫn theo hai nam tử với phong thái bất phàm và một nữ tử che mặt đi vào, cả cung chủ và cung chủ phu nhân đều bày ra dáng vẻ uy nghiêm nhưng không làm mất đi thái độ ôn hoà thân thiết.

Quả nhiên rất giống.

Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng vừa bước vào, ánh mắt đã lập tức rơi vào trên người cung chủ phu nhân, khuôn mặt kia thực sự giống y như đúc với Phượng Khương Trần, nhưng bọn họ không muốn sau khi về già, Phượng Khương Trần sẽ trở nên như thế này, quá giả dối, giống như đắp lên mặt một tấm da khác vậy.

Chỉ liếc mắt một cái, ba người đều rời mắt đi chỗ khác, quay đầu nhìn về phía cung chủ Huyền Tiêu cung, nhìn thấy đối phương bày ra tư thế của một trưởng bối uy nghiêm, trong lòng bọn họ cũng phải bật cười.