Chương 1758
Chính như như thế, không tức giận cũng không thân thiết, nàng dựng nên một bức tường vô hình ngăn cách lẫn nhau, không ra ngoài cũng không cho bọn họ đi vào, tự bảo vệ mình trong bước tường đó.
Vương Cẩm Lăng thở dài một tiếng, nhưng không đuổi theo, xoay người lại thì tình cờ đụng phải Cửu hoàng thúc vừa mới bước vào sân, Vương Cẩm Lăng đi lên, đồng cảm vỗ vỗ vai Cửu hoàng thúc: “Đường còn xa lắm.’’
Cả người Cửu hoàng thúc cứng đờ, sau đó lại thả lỏng, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một chút lo lắng nhàn nhạt.
Hắn thà rằng Phượng Khương Trần hét vào mặt mình trút giận, hoặc trực tiếp đâm hắn một đao còn hơn là chiến tranh lạnh với hắn như thế này, điều này khiến hắn không biết phải làm
Cửu hoàng thúc thực sự muốn gào rống với Phượng Khương Trần một câu: “Phượng Khương Trần, rốt cuộc nàng muốn thế nào, nói cho ta biết đi, ta sẽ làm theo!’’
Nhưng hắn cũng biết điều đó là không thể, cho dù hỏi cũng nhận được câu trả lời, Phượng Khương Trần nhất định sẽ nói: “Ta không cần huynh làm gì cả, chúng ta cứ thể này là tốt rồi.’’
Cửu hoàng thúc trở về phòng với những bước chân nặng nề, hôm đó, cả ba người đều dùng bữa trong phòng riêng của mình, rất ăn ý không làm phiền lẫn nhau, để cho Phượng Khương Trần đủ thời gian và không gian để suy nghĩ cẩn thận.
Thực ra, hai người không làm gì sai cải, bọn họ không hỏi cũng là vì không muốn làm tổn thương Phượng Khương Trần, nhưng đến bây giờ bọn họ mới nhận ra rằng, những gì bọn họ cho là sẽ tốt cho Phượng Khương Trần, trong mắt nàng lại không phải.
Sau khi cơm nước xong, Phượng Khương Trần đi ra ngoài dạo một vòng, lúc trở về lại phát hiện trên bàn trà có một tờ giấy, nàng cầm lên mở ra, nét chữ quen thuốc khiến sắc mặt nàng tốt hơn một chút.
Gió thu lành, trăng thu thanh
Lá rơi tụ lại tán, quạ lạnh chợt rùng mình
Thương nhớ, biết bao giờ mới gặp ?
Lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình…*
Ai vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ
Tương tư mãi tương tư dài, tương tư khôn xiết vẫn hoài tương tư
Biết rằng dạ khổ ngẩn ngơ, khi xưa ta chớ dại khờ gặp nhau. **
(*Trích từ bài thơ Thu phong từ- Lý Bạch
**Trích từ bài thơ Trường Tương Tư – Lương Ý Nương.
Bản dịch: Sưu tầm.)
“Biết rằng dạ khổ ngẩn ngơ, khi xưa ta chớ dại khờ gặp nhau?” Đầu ngón tay Phượng Khương Trần lướt qua câu thơ này, khoé mắt hơi nhếch lên, khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt mà ngay cả chính bản thân nàng cũng không hề phát hiện, nhưng Cửu hoàng thúc nấp trong bóng tối lại nhìn thấy.
Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, Phượng Khương Trần mỉm cười, có lẽ sẽ tha thứ cho hắn đúng không, thực ra những chuyện đã xảy ra trong quán trà kia cũng không phải do hắn thiết kế, chỉ là khi điều kiện đều đã đầy đủ, hắn dựa theo suy nghĩ của mình khẳng định suy đoán trong lòng mà thôi.
Nếu hắn tỉ mỉ thiết kết, Phượng Khương Trần chắc chắn sẽ không thể phát hiện được, cũng giống như chuyện nàng chữa trị hai chân cho Tây Lăng Thiên Vũ trong thâm cốc kia, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể khiến Phượng Khương Trần không bao giờ biết.
Không trực tiếp hỏi Phượng Khương Trần là vì không muốn nàng nghĩ hắn không tin tưởng nàng, một khi đã mở miệng hỏi thì đó cũng là một kiểu gây tổn thương người khác.
Hắn tin nàng, nhưng hắn càng muốn biết, nàng đến từ đâu, có phải cũng giống như trong suy nghĩ của hắn hay không, nhưng không ngờ lại biến khéo thành vụng.
Sát thủ Tả Ngạn!