Chương 1750
“Hừ…’’ Phượng Khương Trần cười lạnh một tiếng: “Ta muốn nói cho các huynh biết, đại công tử, Cửu hoàng thúc, các huynh muốn biết cái gì thì cứ trực tiếp hỏi thẳng ta đây này, lần sau đừng bao giờ gài bẫy ta như vậy nữa, lần này ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng nếu có thêm một lần nữa, giao tình của chúng ta sẽ kết thúc tại đây.’’
Phượng Khương Trần nhấn mạnh bốn chữ “kết thúc tại đây”, sau khi nói xong những lời này, trên mặt nàng cũng bao phủ một lớp sương mù lạnh lẽo, ánh mắt tĩnh mịch lặng lẽ.
Hai người này rất thông mình, nhưng nàng cũng không phải là kẻ ngốc, sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong quán trà, Cửu hoàng thúc dung túng cho Lam Y Lam, hai nam nhân một trước một sau rời đi, thật đúng là ăn ý muốn chết.
Nàng không biết mối quan hệ giữa hai người này lại tốt như thế đấy, tốt đến mức liên thủ với nhau gài bẫy nàng, thực sự khiến trái tim nàng lạnh lẽo.
“Phượng Khương Trần, nàng có biết mình đang nói gì không?’’ Sắc mặt Cửu hoàng thúc lập tức trở nên lạnh lùng, hắn biết Phượng Khương Trần không nói nhảm, nàng đang rất nghiêm túc, nhưng chính vì thế nên hắn mới sợ hãi.
Giao tình kết thúc tại đây, giữa hắn và Phượng Khương Trần không chỉ có giao tình bằng hữu, kết thúc tại đây, tất cả những giao tình đều kết thúc tại đây sao?
“Khương Trần…’’ Vương Cẩm Lăng buồn bã, nhẹ nhàng thở ra: “Đừng nói như thế.’’
Phượng Khương Trần vẫn không hề dao động, đôi mắt đen sáng ngời nhuốm đầy sương giá, lạnh lẽo đến đáng sợ: “Ta biết mình đang nói gì, Cửu hoàng thúc, đại công tử, các huynh muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi thẳng, ta nhất định sẽ trả lời thật lòng, tuyệt đối không giấu diếm.’’
Trong khoảnh khắc bọn họ biết được bí mật kia của nàng, nàng sẽ vĩnh viễn biến mất trong thế giới bọn họ, có những bí mật không thể nói ra, cho dù trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng cũng không thể nói, một khi đã nói ra thì sẽ không thể quay lại như lúc đầu nữa rồi.
Đây là tự lừa mình dối người, nhưng nếu nguyện ý dùng cả đời để giữ bí mật này cho nhau, thêu dệt nên lời nói dối này thì đó chính là sự thật.
Nàng nguyện ý, nhưng đối phương không muốn.
“Khương Trần, thật xin lỗi.’’ Vương Cẩm Lăng biết lần này Phượng Khương Trần thực sự tức giận, vội vàng xin lỗi: “Ta đảm bảo sẽ không có lần sau nữa, tuyệt đối không có.’’
Phượng Khương Trần gật gật đầu, chỉ mới vi phạm một lần đã tuyên án tử hình không phải là nguyên tắc của nàng, nàng đã đưa ra ý kiến riêng của mình, nếu đối phương tái phạm nàng sẽ không bao giờ tha thứ.
Nàng nói, mình có thể tha thứ lần này nhưng chắc chắn sẽ không có lần sau.
“Cửu hoàng thúc, huynh thì sao? Huynh muốn biết chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi đi, ta đảm bảo mình sẽ nói hết tất cả những gì mình biết, không hề giấu diếm nửa lời, huynh muốn biết tại sao ta lại có sự thay đổi lớn như thế? Hay là muốn biết tại sao ta có thể chữa bệnh? Hoặc là về ám khí của ta? Chỉ cần huynh mở miệng, ta nhất định sẽ nói thật, tuyệt đối không bao giờ dấu diếm.’’ Nhưng nàng cũng sẽ không chủ động nói ra.
Nàng dần dần bộc lộ ra sự khác biệt của mình trước mặt Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng là vì muốn bọn họ có thể chấp nhận nàng, biết đến sự khác biệt của nàng, nàng sẽ giải thích những nghi ngờ của bọn họ, nhưng không thể chấp nhận việc bọn họ bày mưu tính kế để thăm dò nàng.
Muốn biết chuyện gì vậy thì hỏi đi, nàng nhất định sẽ nói những gì có thể nói, hai người kia thậm chí còn chưa thử hỏi đã trực tiếp gài bẫy nàng để thăm dò bí mật có thể, thực sự khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng là không tin tưởng nàng mới có thể làm được đến bước này, một năm ở bên cạnh nhau, chẳng lẽ hai người kia còn không hiểu tính cách của nàng sao? Nếu nàng muốn giấu diếm, nàng có thể giấu thật kỹ, cho dù chết cũng không để lộ ra sự khác biệt của mình trước mặt bọn họ.
Bởi vì tin tưởng bọn họ nên nàng mới không ngại thể hiện những phương diện đặc biệt nhất của mình, nhưng hai người kia đáp trả nàng thế nào đây?
Bọn họ nghi ngờ, lại dùng cách thức đó để thử nàng, nàng cảm thấy vô cùng tổn thương, nàng thực sự không đáng tin chút nào sao mà phải khăng khăng tìm một người khác đến thăm dò nàng?