Chương 1741
“Không tệ, chính bởi vì thế mới khiến người ta điên cuồng không phải sao, Phượng cô nương cũng nên cẩn thận, cũng không phải ai cũng giống như Tả Ngạn đây, sẽ buông tay với hai mươi vạn lượng vàng không cần đến vì cảm thấy hứng thú với món ám khí trong tay ngươi đâu.” Những lời này của Tả Ngạn là muốn nói với Vương Cẩm Lăng, gã không biết người mua mạng của Phượng Khương Trần là ai, đồng thời gã cũng đã buông tha cho Phượng Khương Trần một lần, nếu không phải vì nguyên nhân này thì Phượng Khương Trần đã chết từ sớm rồi.
“Giang hồ đều truyền nhau rằng sát thủ Tả Ngạn là một kẻ cuồng vũ khí, quả nhiên không sai.” Vương Cẩm Lăng cũng không hoài nghi Tả Ngạn, cả một khoảng thời gian dài như thế, chỉ có một mình Phượng Khương Trần ở đây, nếu như Tả Ngạn ra tay tàn nhẫn thì Phượng Khương Trần đã chết từ lâu.
Tả Ngạn cau mày rồi cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa, bởi vì đây là sự thật, gã không thể nào cãi lại được, gã giết người để kiếm ra tiền, số tiền đó đều tiêu vào việc chế tác và nghiên cứu binh khí của gã, chuyện này cũng chẳng phải điều gì bí mật, người trong thiên hạ đều biết.
Sát thủ Tả Ngạn sẽ ra ngoài nhận nhiệm vụ, điều đó cho thấy gã đã tiêu hết bạc rồi!
“Tả Ngạn, dựa vào những tin tức mà ngươi đã tiết lộ, từ bỏ nhiệm vụ lần này đi, bản vương sẽ tha cho ngươi một mạng.” Cửu Hoàng thúc phất tay, ra hiệu cho ám vệ lui đi, thả Tả Ngạn.
Đây là quyết định, không phải là ý kiến đang trưng cầu Tả Ngạn.
“Xem như ta có từ bỏ thì những kẻ khác cũng sẽ không từ bỏ, toàn bộ giới sát thủ đều đang điên cuồng săn mạng của Phượng Khương Trần.” Tả Ngạn thu kiếm về, nói cho Cửu Hoàng thúc biết quyết định của mình.
Gã là một kẻ thông minh, đương nhiên sẽ không làm một kẻ tự tìm đường chết.
Đừng nói với gã mấy câu sáo rỗng như sát thủ dù có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cho bằng được, chết rồi… bạc mà gã kiếm được còn để lại cho ai đây.
“Bản vương sẽ tự xử trí.” Cửu Hoàng thúc biểu hiện rõ sự tự tin mà hắn có.
Sai lầm như thế này, hắn sẽ không phạm phải lần thứ hai, hắn sẽ không để Phượng Khương Trần lại một mình nữa. Là vì chuyến đi này của bọn họ quá khiêm tốn, không làm kinh động bất kỳ ai, đến cả hoàng thượng cũng không biết thời gian xuất phát chuyến đi lần này của bọn họ, lại thêm quần áo bên ngoài của Phượng Khương Trần, lại không đi cùng hai người bọn họ, không ai biết nàng là ai.
Bọn họ đã quá mức tự tin, không ngờ lại suýt chút phạm phải sai lầm!
“Cũng đúng, ai dám giành đồ ăn trên miệng hổ chứ.” Khi Tả Ngạn nói những lời này, hữu ý vô tình nhìn về phía Vương Cẩm Lăng, vào lúc Vương Cẩm Lăng bất mãn nhíu mày thì Tả Ngạn đã ung dung rời đi…
Tin tức sát thủ Tả Ngạn thất bại và buộc từ bỏ nhiệm vụ ám sát Phượng Khương Trần ngay lập tức truyền đi khắp cả giới sát thủ, khiến không ít kẻ đang định ra tay phải bỏ đi suy nghĩ này.
Đến cả Tả Ngạn mà còn phải ăn lỗ vốn, bọn họ làm sao hoàn thành nhiệm vụ được? Đương nhiên chuyện này cũng khơi dậy lòng háo thắng của không ít kẻ khác, nhiệm vụ lần này không chỉ là hai mươi vạn lượng vàng nữa mà còn là phá hủy thành công thần thoại về sát thủ Tả Ngạn!
Sự xuất hiện của Tả Ngạn đối với bọn họ mà nói giống như một gậy đập thẳng lên đầu, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ, đối thủ cũng không yếu tí nào.
Đối phương cũng không hề bị mưu kế của bọn họ làm ngăn trở tầm nhìn, tung ra một đống bạc vàng khổng lồ, lợi dụng sát thủ để tìm kiếm tung tích của bọn họ, không thể không nói đối phương rất thông minh, cũng đủ ghê gớm.
Ba người đã không còn được nhàn nhã như trước đó, Tả Ngạn đã cung cấp thông tin cho bọn họ, bao nhiêu đó cũng đã khiến bọn họ đủ hài lòng.
Cửu Hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng không tiếp tục đi đường nữa mà tìm một nông trường tạm thời dừng chân.
Bọn họ muốn đi tra thử chuyện về cái giá trên trời mua mạng của Phượng Khương Trần – hai mươi lượng vạn vàng.