Chương 1739
Những thứ khác thì nàng còn có thể đổi, nhưng chỉ có thứ này là không thể, Phượng Khương Trần lắc đầu: “Xin lỗi, đồ trên tay ta không thể đưa cho ngươi được, mạng của nàng ta cũng không thể dâng cho ngươi được. Giống như những gì ngươi đã nói, kẻ muốn giết ta cũng không phải chỉ có một mình ngươi, đây chính là đồ bảo mệnh của ta, tại sao có thể tùy tiện cho người khác được.”
Phượng Khương Trần nắm chặt khẩu súng trong tay, ánh mắt thể hiện sự quyết đoán, nhắm chuẩn họng súng về phía Tả Ngạn, toàn thân đã vào tư thế đứng im, yên tĩnh đến mức âm thanh tiếng trái tim đang nhảy lên cũng không có, chỉ có ánh mắt vẫn luôn căng thẳng nhìn chằm chằm vào mục tiêu.
Đây chính là khí thế khi một tay bắn tỉa đối đầu với mục tiêu của mình mới có được, mặc dù khẩu súng trên tay Phượng Khương Trần không phải là súng tỉa nhưng giờ phút này nàng lại giống hệt như một tay bắn tỉa xuất sắc, nàng nhìn chằm chằm tập trung vào mục tiêu của mình, dù là trời có sập xuống nàng cũng sẽ không động đậy.
Trong mắt Tả Ngạn lóe lên một tia mơ hồ, dường như gã không hiểu được loại sát khí có thể thu về và tản ra một cách tự nhiên như thế lại xuất hiện trên người của một cô nương trẻ tuổi, nhưng trong nháy mắt lại trở về bình thường.
Tả Ngạn gật đầu: “Quả nhiên giá trị của ngươi xứng với hai mươi vạn lượng vàng, đối thủ của ngươi cũng rất thông minh. Phượng Khương Trần, ngươi đã không đồng ý trao đổi, thế thì… ta giết ngươi trước vậy, rồi lại lấy ám khí trong tay ngươi sau.”
Là một kẻ cuồng vũ khí, xem như gã không bị hai mươi vạn lượng vàng kia dụ dỗ thì gã cũng sẽ không giết Phượng Khương Trần, thứ ám khí kia khiến gã kinh ngạc vô cùng, gã muốn phải có được nó.
Gió nổi lên, bóng người lay động…
Tả Ngạn tựa như một con đại bàng vọt về phía Phượng Khương Trần, trường kiếm trong tay vẫn còn dính máu, khi vung lên không trung tạo nên một đường kiếm đỏ sậm, Phượng Khương Trần cảm thấy hẳn là đối phương đang nhiễu loạn tầm mắt của nàng.
Một sát thủ rất khôn khéo, nhưng Phượng Khương Trần cũng không phải kẻ ăn chay, Phượng Khương Trần nhìn không chớp mắt, đến cả cọng lông mi cũng không nhúc nhích, ngay thời điểm canh chuẩn trúng Tả Ngạn, Phượng Khương Trần bóp cò…
Bang…
Tay bắn tỉa và sát thủ cũng giống như nhau, đều nấp trong bóng tối, nhắm chuẩn mục tiêu, chỉ có một cơ hội để ra tay. Nhưng cũng đừng quên, Phượng Khương Trần không phải là một tay bắn tỉa, vì thế nàng phát súng mà nàng bắn ra không chỉ có một.
Tả Ngạn nhìn thấy hướng đạn bắn đến, theo bản năng tránh đi, gã tránh được viên đạn đầu tiên, rồi lại tránh được viên đạn thứ hai.
Sau khi Phượng Khương Trần bắn ra phát đạn đầu tiên, nàng ngã nhào về phía trước, lần này không có đệm thịt, Phượng Khương Trần nằm rạp trên mặt đất, chỉ nghe âm thanh thôi cũng biết cú ngã này rất nặng. Đây chính là tư thế đổ người về trước đã học được khi tham gia huấn luyện trong quân đội. Trong chớp mất khi Phượng Khương Trần đổ người về trước, nàng lại bắn thêm phát nữa, tiếng bóp cò bị tiếng đổ người về trước chặn mất, Tả Ngạn không nghe thấy được tiếng súng, chờ đến khi gã phát hiện thì đã không kịp nữa…
Phụp… đạn bắn trúng vào bắp chân của Tả Ngạn, mà Phượng Khương Trần thì không phải kiểu người ham chiến, sau khi bắn trúng được đối phương thì lập tức xoay người, lăn một vòng rời khỏi phạm vi tấn công của Tả Ngạn, đó dường như là phản ứng theo bản năng, khi tìm được một chỗ an toàn thì Phượng Khương Trần liền bật người dậy, co cẳng chạy về phía ngựa của mình.
Tốc độ đã đạt đến mức cực hạn khi nàng tham gia huấn luyện, khi đối diện với cái chết, Phượng Khương Trần cố gắng khiến bản thân nhanh nhạy nhất có thể.
Nàng chính là bác sĩ giỏi nhất bên trong quan nhân, cũng là quân nhân giỏi nhất bên trong bác sĩ.
“Tay chân khá lắm, động tác cũng khá linh hoạt, cũng khá lắm.” Đến khi Tả Ngạn chậm rãi chờ cho cơn đau đớn vơi đi một chút, Phượng Khương Trần đã nhảy lên ngựa…