Chương 1737
Đây đúng là thất phu vô tội, mang ngọc mắc tội mà!
Chỉ vì một cái ám khí mà giết người?
Đây chính là lý do duy nhất mà Phượng Khương Trần có thể nghĩ đến, vị sát thủ nào đó tỏ vẻ xem thường, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Nghe thiên hạ đồn đãi Phượng Khương Trần thông minh cơ trí, vốn thấy cái vẻ ngoài ngụy trang này của ngươi, ta còn cho là ngươi cũng là một nhân vật ghê gớm lắm, hiện giờ xem ra cũng chẳng qua có thế.”
Đến bốn chữ “chẳng qua có thế” cuối câu gã vẫn không quên luyến láy uyển chuyển, hoàn toàn trưng ra cái vẻ xem thường Phượng Khương Trần.
Cạch… tay cầm súng của Phượng Khương Trần hơi run lên: “Vậy tại sao ngươi lại muốn giết ta? Ta với ngươi không oán không cừu, giết ta thì có gì tốt chứ? Vì tiền à? Đối phương trả cho ngươi bao nhiêu, ta trả gấp đôi để ngươi không giết ta đấy.”
Trong nhận thức của Phượng Khương Trần, sát thủ cũng giống như lính đánh thuê, là kẻ cầm tiền bán mạng.
“Ngươi ra gấp đôi? Ngươi trả nổi à? Phượng Khương Trần, ngươi biết mạng của ngươi đáng tiền thế nào không?” Sát thủ thảy viên đạn trong tay lên xuống, viên đạn bị nảy văng lên rồi lại nhanh chóng rơi xuống, vững vàng nằm trong lòng bàn tay gã sát thủ, gã sát thủ nắm chặt viên đạn trong tay, bày ra tư thế giết người, khiến toàn thân Phượng Khương Trần sởn gai óc.
“Đáng giá bao nhiêu?” Phượng Khương Trần nghi hoặc, hỏi lại. Nàng không cho rằng mạng của nàng đáng giá được bao nhiêu tiền, kẻ quyền thế mà nàng đắc tội hoàn toàn chẳng cần phải mua sát thủ để giết nàng.
Việc này quá lãng phí tiền bạc.
“Ngươi cũng không biết mạng của mình đáng bao nhiêu tiền, thế mà ngươi dám nói trả cho ta gấp đôi ư, ngươi cũng quả là rất cuồng vọng. Phượng Khương Trần, chân dung của ngươi đã được truyền đi khắp giới sát thủ bọn ta, cái giá mua mạng của ngươi có bảng giá cao nhất giới sát thủ cả trăm năm qua.”
“Bảng giá cao nhất trăm năm qua, ai lại để mắt đến ta thế chứ.” Hai mắt Phượng Khương Trần trợn to, nàng quả thật không thể nghĩ ra nổi, ai lại ghê gớm như vậy, tốn biết bao nhiêu tiền tài của cải đến thế để mua cái mạng của nàng, không hề chê tiền của bị lãng phí.
“Không sai, đối phương quả thật rất để mắt đến ngươi, chỉ cần kẻ nào ra tay thì đều có thể lĩnh được một nghìn lượng, bất kể có thành công hay không khoản bạc này đều không cần phải hoàn lại. Còn nếu có thể đưa thi thể của ngươi về, thì sẽ lĩnh được hai mươi vạn lượng.” Khi gã sát thủ nói đến lời này, càng liên tục dò xét đánh giá Phượng Khương Trần, dường như đang muốn tìm ra được chỗ nào trên người Phượng Khương Trần đáng để kẻ kia ra giá hai mươi vạn lượng.
Đáng tiếc đã khiến gã sát thủ phải thất vọng, gã không sao nhìn ra được Phượng Khương Trần hóa ra có thể có giá trị đến thế. Với cái dáng vẻ này của Phượng Khương Trần, chỉ cần gã nguyện ý thì một ngày gã có thể giết chết nàng mười lần có thừa.
“Hai mươi vạn lượng, không tính là rất nhiều, xem ra làm sát thủ cũng sống không được tốt lắm.” Ánh mắt Phượng Khương Trần tỏ vẻ khinh miệt, dường như đang giễu cợt bộ quần áo nghèo túng trên người gã sát thủ.
Thật ra Phượng Khương Trần muốn hỏi, ai ăn no rỗi việc không có gì làm lại đi cầm hai mươi vạn lượng để mua mạng của nàng. Mặc dù hai mươi vạn lượng không nhiều lắm nhưng cũng chả ít, nhưng nàng biết bây giờ không phải là lúc để hỏi những lời này.
“Sống không tốt ư? Ta quên nói với ngươi, hai mươi vạn lượng là lượng vàng chứ không phải là bạc trắng. Tên sát thủ kiêu căng hất mặt, dáng vẻ như đang xem thường Phượng Khương Trần.
Nghề sát thủ đúng là không dễ sống, sát thủ có thể xông pha liều mạng từ trước đến nay không cần phải lo nghĩ về vấn đề làm ăn và tiền bạc, nếu như đây chẳng phải là một con số khổng lồ thì làm sao có thể khiến cả giới sát thủ phải điên cuồng như thế.