Chương 1734
Cô nàng Lam Y Lâm này không biết có phải là đang bắt chước cái tình tiết chim non nép trong lòng không nữa, hay là dây thần kinh của nàng ta đủ to. Nàng ta không chút để ý đến bản mặt lạnh của Cửu Hoàng thúc, vừa ra khỏi quán trà là đã đuổi theo bên cạnh Cửu Hoàng thúc, sau khi Cửu Hoàng thúc xoay người lên ngựa, nàng ta rất tự giác vươn tay ra, chờ Cửu Hoàng thúc kéo nàng ta lên ngựa.
Lam Y Lâm tràn đầy tự tin, cằm dưới hơi nhếch lên, dáng vẻ rất đắc ý.
Nàng ta chính là nhân vật chính kia mà, tiểu thuyết và phim truyền hình không phải đều diễn thế này à, nữ chính vừa xuyên đến, thế tất sẽ khiến hàng loạt soái ca phải quỳ rạp à. Dù ngươi lãnh khốc vô tình hay là ôn nhuận như ngọc thì đều phải quỳ rạp dưới váy của nữ xuyên, nếu không tên nam nhân lạnh lẽo tựa tảng băng này cũng đâu có mới gặp lần đầu tiên đã ra tay cứu nàng ta.
Nhưng kết quả là…
“Cha!”
Cửu Hoàng thúc quất roi ngựa, dáng cưỡi ngựa tuyệt trần vô cùng, vứt lại hai người Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần, một mình một ngựa xông đi đầu tiên, còn về phần Lam Y Lâm, thứ lỗi hắn không chịu nổi.
“Phì phì phì…” Tuấn mã chạy đi như bay, làm Lam Y Lâm hoảng sợ vội vàng lùi về sau, móng ngựa hất lên, làm cả miệng Lam Y Lâm toàn cát bụi, Lam Y Lâm tức giận vô cùng, nhào lên trước, hai tay chống nạnh, hét to về phía Cửu Hoàng thúc rời đi: “Cái tên Cửu gia gì kia, tên khốn kiếp này, thế mà dám không nhìn đến mỹ thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung vô địch ta đây, hừ… ta cho ngươi biết, ngươi đã bị ta xóa tên khỏi danh sách nhân vật nam chính. Sau này ngươi phải hối hận đến chết, dù ngươi có dốc sức mà bù đắp ta cũng không thèm ngươi.”
Ôi cô nhóc này… bị dính độc nặng quá rồi!
Phượng Khương Trần im lặng lau một mớ mồ hôi lạnh trên trán, len lén nhìn về phía Vương Cẩm Lăng một chút, quyết định ném cái tai họa này cho Vương Cẩm Lăng…
Phượng Khương Trần muốn muốn ném Lam Y Lâm lại cho Vương Cẩm Lăng, nào biết rằng Vương Cẩm Lăng lại nhanh hơn nàng một bước.
“Cha!”
“Khương… Trần Khương, Lam cô nương giao lại cho ngươi nhé, ta đi trước đây.”
Cha cha cha…
Ngựa của Vương Cẩm Lăng xẹt qua bên cạnh Lam Y Lâm, hoàn toàn không có ý định giảm tốc độ, không có một chút ý định thương hương tiếc ngọc nào, có thể thấy được Vương Cẩm Lăng chán ghét bài xích Lam Y Lâm đến thế nào.
Được lắm, Vương Cẩm Lăng không phải chán ghét Lam Y Lâm mà là hắn chán ghét những thứ lý luận của nàng ta, hắn sợ nàng ta sẽ dạy hư Phượng Khương Trần.
Một đời một thế một đôi đã là gì đó rất miễn cưỡng rồi, ba phu bốn hầu thì đi chết luôn đi. Nếu trở thành một trong những ba phu bốn hầu của một nữ nhân, thế mấy tên nam nhân đó hẳn phải chịu ít nhiều uất ức, không cần phải nói nhiều, đó rõ ràng là đang giẫm đạp sự kiêu ngạo của nam nhân trong lòng bàn chân.
Từ đáy lòng Vương Cẩm Lăng không thể nào chấp nhận nổi những điều này, cho dù hắn biết có một vài thiếu niên vì sự sinh tồn mà đi làm luyến đồng, nhưng đó tuyệt đối sẽ không thể là hắn.
Vương Cẩm Lăng thề giết mình được nhưng không thể nhục nhã mình.
“A…” Lam Y Lâm bị sức ngựa chạy xẹt ngang kéo theo, nàng ta xoay người một cái, té vật trên đất, biến thành tư thế mặt hướng đất lưng hướng trời, nhào xuống mặt đất không nhúc nhích nổi một cái.
Phượng Khương Trần không có ý định xuống ngựa giúp đỡ, chỉ ngồi trên ngựa chờ Lam Y Lâm, nhưng đợi cả nửa ngày, Lam Y Lâm vẫn không động đậy.
“Không phải chết luôn rồi đấy chứ?” Phượng Khương Trần khẽ giật mình, vội vàng xuống ngựa, chuẩn bị tiến lên xem xét tình hình.