Chương 1706
Linh cữu ngừng ở trước huyệt, mọi người đã xuống ngựa từ lâu, Vương Cẩm Lăng, Nam Lăng Cẩm Hằng và Phượng Khương Trần sóng vai đi chung, chuẩn bị hành lễ với Cửu hoàng thúc, còn chưa mở miệng Cửu hoàng thúc đã lên tiếng cắt ngang: “Không cần, thời gian tới rồi, Phượng tướng quân cùng Phượng phu nhân quan trọng.”
Cửu hoàng thúc mặt không biểu tình, nếu không phải hắn mặc một thân hắc y, mọi người cũng hoài nghi hắn có phải tới đưa tang hay không.
Người xem trọng lễ tang của cha mẹ Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc lại thắng một ván, Cửu hoàng thúc đã nói như vậy, mọi người cũng không có gì để phản bác, tất cả làm theo quy củ, linh cữu xuống huyệt, mọi người tiến lên chào.
Phượng Khương Trần vẫn luôn đứng ở trước huyệt, không khóc không cười, chỉ là một khắc lấp đất xuống huyệt, Phượng Khương Trần mới quỳ xuống trên mặt đất.
Nàng không có khóc, cũng không có nổi điên xông lên trước đào đất ra, không cho xuống huyệt linh cữu, nàng chỉ là quỳ gối trước bia mộ, bả vai run rẩy, ngón tay vuốt ve tâm bia mộ.
Bia mộ rất đơn giản, không có danh hiệu trung nghĩa hầu gì, chỉ viết “Mộ do nữ nhi Phượng Khương Trần lập cho cha Phượng Chiến mẹ Lục.”
Bởi vì Phượng Khương Trần nói, phong hào hoàng thượng cho, cha mẹ nàng không thấy hiếm lạ, nàng cũng không thấy hiếm lạ, nàng sẽ là vinh quang của cha mẹ, tất cả những chữ trên bia, đều không có quan trọng bằng “Nữ nhi Khương Trần”.
Ngón tay Phượng Khương Trần hẳn là nơi yếu ớt nhất trên người nàng, chỉ là vuốt ve trên bia mộ đã thấm ra máu, máu đỏ tươi hẳn vào chữ viết, nhanh chóng bị hút khô, chỉ để lại một màu nâu.
Những người quen Phượng Khương Trần đều biết, nàng quý nhất là đôi tay bảo bối kia, ngày thường không cho bất kỳ ai chạm vào, nàng thà rằng huỷ mặt cũng không chịu bị thương tay của mình, nhưng giờ phút này…
Ngón trỏ của nàng đã bị cọ xát tới chảy máu, nhưng lại không có ý định thu lại, như là không biết đau vậy, lọt vào khe lõm mỗi chữ lướt qua.
Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng một người đứng bên trái một người đứng bên phải ở phía sau Phượng Khương Trần, muốn mở miệng khuyên bảo, rồi lại không biết mở miệng thế nào, lại nói…
Phượng Khương Trần bộc lộ ra cũng tốt, như vậy… Tốt hơn là cứ buồn trong lòng.
Chỉ là, bọn họ có thể xem tiếp, nhưng Tôn Tư Hành và Nam Lăng Cẩm Hằng lại nhịn không được, hai người không hẹn mà cùng tiến lên, quỳ gối bên cạnh Phượng Khương Trần: “Sư phụ, ngươi đừng như vậy, ngươi nói lực cầm dao của đại phu, quan trọng nhất chính là phải có một đôi tay linh hoạt, mạch máu đầu ngón tay phải lưu thông, đôi tay không thể bị thương, ngươi sao lại hủy hoại tay mình.”
Bác sĩ ngoại khoa sẽ không bảo vệ tay mình như vậy, nhưng bác sĩ giải phẫu tinh vi, cần phải bảo vệ tốt tay của mình, giải phẫu khác biệt nửa mm cũng không thể lệch, ngón tay nếu như không đủ linh hoạt, tuyệt đối làm không được.
“Tỷ tỷ, ngươi đừng như vậy, Phượng tướng quân và Phượng phu nhân xuống mồ bình yên, ngươi nên vui mới phải chứ.” Tìm được hài cốt rồi, tốt hơn bọn họ xây mộ chôn di vật nhiều.
“Sư phụ, ngươi như vậy sư công và sư mẫu trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không an tâm.” Đôi mắt Tôn Tư Hành đỏ lên, ngẩng đầu nhìn trời.
Cha mẹ sư phụ đã xuống mồ bình yên, vậy cha mẹ hắn ta đâu? Bọn họ rốt cuộc ở đâu, vì sao lại bỏ rơi hắn ta một mình…
“Ta sẽ nỗ lực… Ta sẽ cố gắng tồn tại, để cho dòng tộc Phượng gia tiếp tục truyền thừa.” Một giọt nước mắt từ khóe mắt Phượng Khương Trần chảy xuống, Phượng Khương Trần thu hồi tay, không tự ngược mình nữa.
Khoảnh khắc nàng đứng dậy, mưa rơi xuống, lộp bộp, lộp bộp… Đây là trận mưa đầu tiên sau nạn tuyết, tuy nhỏ nhưng lại nặng hạt, nhưng mà cũng rơi ướt hết quần áo của đám người bọn họ…