Chương 1700
Nhưng những người này đều thua Tôn Tư Hành, Tôn Tư Hành trực tiếp mở miệng cầu xin: “Công chúa Dao Hân, cầu xin người nhường một chút đi, chúng ta cầu xin người, nếu sư phụ ta quỳ xuống với người còn chưa đủ, chúng ta cũng quỳ xuống với người, chỉ cần người chịu tránh ra, chúng ta đều quỳ.”
Tôn Tư Hành tuy có hơi ngốc, nhưng bản lĩnh học đến đâu dùng đến đó lại mạnh nhất, thấy Phượng Khương Trần nói một câu, ta quỳ xuống với ngươi đã xoay chuyển cục diện, Tôn Tư Hành lập tức học theo, rầm một tiếng quỳ xuống.
Tôn Tư Hành là ai? Lúc trước có lẽ không có ai biết hắn ta là ai, nhưng sau khi chữa bệnh từ thiện xong, bá tánh Hoàng Thành không có ai không biết đến Tôn Tư Hành, hơn nữa hôm nay những người tới đưa tang, phần lớn đều là nạn dân từng được Phượng Khương Trần và Tôn Tư Hành cứu giúp, thấy Tôn Tư Hành quỳ xuống, bọn họ không cần suy nghĩ, cũng quỳ xuống theo.
“Công chúa Dao Hân, chúng tôi đều quỳ xuống tới cầu xin người, cầu xin người đứng lên đi, cầu xin người nhường đường một chút, cầu xin người để cho Phượng tướng quân và Phượng phu nhân ra đi yên bình.”
Giọng nói của một người rất nhỏ bé, sức lực của một người rất nhỏ yếu, nhưng cả trăm ngàn người thì sao?
Cả trăm ngàn người đồng thời quỳ xuống, nói với công chúa Dao Hân: “Xin người đứng lên, xin người hãy để cho Phượng tướng quân và Phượng phu nhân ra đi bình yên.”
Công chúa Dao Hân còn có thể tiếp tục yếu đuối được nữa sao? Công chúa Dao Hân còn có thể diễn vai yếu đuối bị Phượng Khương Trần bắt nạt nữa sao?
Không thể…
Cho nên công chúa Dao Hân hoàn toàn bại, thua ở trên tay nạn nhân là Phượng Khương Trần này.
“Công chúa Dao Hân, chúng tôi quỳ xuống, công chúa Dao Hân chúng tôi cầu xin người…”
Công chúa Dao Hân chỉ cảm thấy trời đất như xoay chuyển, tiếng của bá tánh vang bên tai nàng ta từ tiếng cầu xin cho nàng ta, nháy mắt biến thành nàng ta là công chúa tùy hứng, điêu ngoa làm khó dễ Phượng Khương Trần.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng là nàng ta chiếm thế thượng phong, sao trong nháy mắt đã biến thành dạng này?
Công chúa Dao Hân không ngừng lắc đầu, mà lúc này nàng ta đã chịu đựng không nổi, thân mình lung lay, có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
“Ta…” Công chúa Dao Hân muốn giải thích, muốn nói cho những người này là câm miệng đi, không phải nàng ta làm khó dễ Phượng Khương Trần, là do Phượng Khương Trần không chịu tiến lên đỡ nàng ta dậy, chỉ cần Phượng Khương Trần tiến lên đỡ nàng ta, nàng ta sẽ đứng lên.
Chỉ là…
Nàng ta không có sức để nói, cho dù có sức để nói, giọng nói của nàng ta cũng sẽ bị giọng của trăm ngàn người nơi đây lấn át.
Dao Hân gửi gắm hi vọng cuối cùng lên trên người Tây Lăng Thiên Vũ, hy vọng Tây Lăng Thiên Vũ có thể giúp nàng ta, nào biết Tây Lăng Thiên Vũ đã quay mặt đi từ lâu, căn bản không thèm nhìn nàng ta.
Tự làm tự chịu, có thể trách ai.
Làm công chúa tôn quý không chịu, cứ muốn hạ thấp bản thân làm bạch liên hoa gì đó, thật đúng là dùng khổ nhục kế không hiệu quả, nữ nhân ngu ngốc mà.
Hi vọng cuối cùng cũng không có, công chúa Dao Hân cuối cùng cũng không chịu nổi, trước mắt tối sầm lại ngã người về trước, Phượng Khương Trần biết công chúa Dao Hân không phải giả vờ, vội vàng hô lên: “Thuần vương điện hạ, công chúa Dao Hân đã ngất xỉu, mời người mang vị hôn thê của người đi có được không?”