Chương 1699
Công chúa Dao Hân chắc chắn Phượng Khương Trần không dám chậm trễ thời gian linh cữu xuống huyệt, đồng thời Phượng Khương Trần cũng chắc chắn cơ thể của công chúa Dao Hân không chịu nổi, thân là một đại phu, nàng ngay cả điểm này còn nhìn không ra, nàng sống cũng uổng phí.
Hai người cứ quỳ như vậy, công chúa Dao Hân hoàn toàn chống đỡ bằng ý chí, dưới thân nàng ta đều là máu chầm chậm chảy ra, mắt của Phượng Khương Trần, liếc một cái là đã thấy được, lại nghĩ đến chuyện đó giữa công chúa Dao Hân và Thuần thân vương, đôi mắt của Phượng Khương Trần trợn to.
Dao Hân có thai, cái thai kia ít nhất cũng đã bốn năm tháng, sao lại nhìn không ra chứ?
Đáng chết, hại chết con nối dõi hoàng tộc chính là tử tội, công chúa Dao Hân đây là muốn một nhà ba người của nàng cũng nhau xuống mồ sao?
Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, đè xuống lửa giận trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Vương Cẩm Lăng, muốn bảo hắn ta kích động đám người một chút, bức công chúa Dao Hân.
Vương Cẩm Lăng tuy không biết tình huống của công chúa Dao Hân, nhưng biết cứ tiếp tục như vậy, đều không tốt cho Phượng Khương Trần và Trác Đông Minh, Vương Cẩm Lăng gật đầu, đứng dậy.
“Công chúa Dao Hân, ta không biết ngươi đây là đang diễn cái gì, ngươi và Phượng Khương Trần vốn không có ân oán gì cả, ngươi là công chúa Tây Lăng, Thuần vương phi tương lai, Phượng Khương Trần chỉ là một đứa trẻ mồ côi, Phượng Khương Trần sao có gan so đo với ngươi, ngươi nói gì mà ân oán chỉ cần một câu là xóa bỏ thì cũng quá phóng đại rồi đi, ngươi và Phượng Khương Trần vốn không có ân oán gì cả.
Hôm nay là ngày hạ táng của cha mẹ Phượng Khương Trần, người chết lớn nhất, hy vọng công chúa Dao Hân ngươi, có thể nể mặt người đã chết, giơ cao đánh khẽ nhường đường một chút, đừng chậm trễ thời gian Phượng tướng quân và Phượng phu nhân xuống huyệt, ngươi như vậy chính là đang bất kính với người chết đó.”
Ý tứ trong lời nói của Vương Cẩm Lăng không khác Phượng Khương Trần là mấy, còn cay nghiệt với ác ý hơn Phượng Khương Trần, lời này của Vương Cẩm Lăng là chỉ Dao Hân bụng dạ khó lường, cố ý làm khó dễ Phượng Khương Trần, không cho Phượng tướng quân và Phượng phu nhân xuống huyệt.
“Dao Hoa, ngươi đứng lên, có chuyện gì chờ Phượng tướng quân và Phượng phu nhân xuống huyệt rồi nói tiếp, ngươi yên tâm, nếu như ngươi bị ức hiếp, ta chắc chắn báo cáo với hoàng thượng, chủ trì công đạo cho ngươi.” Nói lời này không phải của người khác, mà chính là vị hôn phu của Dao Hân, Thuần vương điện hạ.
“Đúng vậy, Dao Hân ngươi có uất ức gì, thẳng thắn nói với hoàng huynh, ngươi cảm thấy hoàng huynh không có năng lực báo thù cho ngươi, ngươi cũng có thể viết thư xin phụ hoàng, ai khi dễ ngươi chúng ta để phụ hoàng phái binh, băm người đó thành vạn mảnh.”
Không có đồng đội ở bên thật ra rất đáng buồn, nhưng có đồng đội mà như không thì còn đáng buồn hơn, công chúa Dao Hoa đây là trực tiếp bị đồng đội thọc một dao từ sau lưng.
Hai nam nhân đi cùng nàng ta đến, một trước một sau nhìn như nói chuyện vì nàng ta, thật ra là đang chứng thực tội danh nàng ta gây khó dễ Phượng Khương Trần.
Công chúa Dao Hân sao có thể bị Phượng Khương Trần làm cho ủy khuất được chứ, nàng ta muốn Phượng Khương Trần bị tức giận ở đây, để cha nàng ta ra mặt, đừng nói một Phượng Khương Trần, cho dù là mười Phượng Khương Trần cũng phải chết.
Lời này mức độ đáng tin rõ ràng càng cao hơn.
“Công chúa, ngươi nhường một chút đi, đừng chậm trễ giờ của chúng ta.” Trác Đông Minh bất lực khuyên bảo.
“Công chúa Dao Hân, ta không biết tỷ tỷ của ta rốt cuộc đắc tội với ngươi chỗ nào mà ngươi muốn hại nàng ấy như thế, bức cho Phượng tướng quân và Phượng phu nhân không cách nào lên đường bình yên, làm trò trước linh cửu của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, trong lòng ngươi không bất an sao? Ngươi sẽ không sợ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục sao?” Lời này của Nam Lăng Cẩm Hằng trực tiếp hơn, cũng không khách khí nữa.
“Công chúa Dao Hân, tùy hứng cũng có mức độ thôi, hôm nay là lễ tang của Phượng tướng quân và Phượng phu nhân, chúng ta không có tâm tình đùa giỡn với ngươi đâu.” Vương Thất cũng đứng ra chỉ trích.