Chương 1692
“Hoàng thượng nể mặt ngươi cũng sẽ đồng ý, Phương Khương Trần không biết ngươi có thai, cũng sẽ không chú ý những thứ này, ngươi tìm một cơ hội tiếp cận nàng thì hành động, cụ thể làm thế nào không cần ta dạy cho ngươi đúng không?” Tây Lăng Thiên Lâm lạnh lùng cảnh cáo Dao Hân, muốn nàng ta chỉ được phép thành công không được thất bại.
“Hoàng huynh yên tâm, Dao Hân đã hiểu.” Hai mắt công chúa Dao Hân lóe lên sáng sáng nóng bỏng, đó là chiến ý, chiến ý với Phượng Khương Trần. “Hiểu được là tốt, bổn cung đi trước, ngươi cố gắng bảo trọng.” Ý tứ trong lời này của Tây Lăng Thiên Lâm châm chọc vô cùng, Dao Hân không những không dám phản bác, còn phải cười nói cảm ơn.
Khi ra cửa, Tây Lăng Thiên Lâm gặp Tây Lăng Thiên Vũ, Tây Lăng Thiên Vũ tiến lên chào hỏi: “Gặp qua thái tử.”
“Miễn lễ. Dao Hân sắp xuất giá, Thiên Vũ phải tốn nhiều tâm.” Tây Lăng Thiên Lâm bày ra đủ khí khái của thái tử, không khách khí phân phó Tây Lăng Thiên Vũ, Tây Lăng Thiên Vũ cũng không tức giận, cười nói vâng.
Đợi cho Tây Lăng Thiên Lâm đi rồi, tươi cười trên mặt Tây Lăng Thiên Vũ thu lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi người bên trong: “Thái tử nói gì với công chúa Dao Hân?”
“Thái tử sai người canh, thuộc hạ không cách nào tiến tới gần, thái tử và công chúa nói chuyện rất lâu, thái tử đi rồi, công chúa Dao Hân phái nha hoàn bên người đi ra ngoài, thuộc hạ đã phái người theo rồi.” Một người hầu áo xám cúi đầu, bẩm báo đúng sự thật.
“Theo dõi cho ký, đừng để cho nàng ta làm lớn chuyện.”
Tây Lăng Thiên Lâm đã đến, và hành động khác thường của Dao Hân, khiến cho Tây Lăng Thiên Vũ rất bất an, lập tức có người tới báo, ông chúa Dao Hân phái người đi Thuần vương phủ, Tây Lăng Thiên Vũ bất an hơn.
Quá khác thường!
Tới Đông Lăng lâu như vậy, cũng chưa từng thấy Dao Hân tìm Thuần vương, Tây Lăng Thiên Lâm vừa tới nàng ta lập tức đi tìm Thuần vương, việc này thế nào cũng đều lộ ra điểm khác lạ, nhưng chuyện cụ thể, Tây Lăng Thiên Vũ lại tra không ra.
Thẳng đến ngày hôm sau, cửa Thuần vương nói muốn đón công chúa Dao Hân cùng đi tham gia lễ tang phụ mẫu của Phượng Khương Trần, Tây Lăng Thiên Vũ mới mơ hồ hiểu được Dao Hân muốn làm gì, chỉ là hắn ta không ngờ rằng Dao Hân vậy mà tàn nhẫn đến nỗi xuống tay với chính mình.
Cửa Thuần vương, lại nói là do hoàng thượng đồng ý, Tây Lăng Thiên Vũ cũng không tiện ngăn cản, cho người mời Dao Hân ra.
Dao Hân một thân bạch y, trên đầu còn điểm thêm một đóa hoa màu trắng, vừa thấy đã biết nàng ta chuẩn bị từ sớm.
Đừng nói tới Dao Hân này trang điểm nhạt, lại hợp với dáng vẻ gầy yếu nhu nhược, rất dễ khiến cho người ta đồng cảm, đừng nói Đông Lăng Tử Thuần, cho dù là Tây Lăng Thiên Vũ cũng sửng sốt một chút.
Dao Hân từ trước đến nay ưu nhã cao quý, bọn họ chưa từng thấy qua dáng vẻ nhu nhược này của Dao Hân, nếu không phải… Nếu không phải ngày hôm qua Tây Lăng Thiên Lâm tới, Tây Lăng Thiên Vũ cũng sẽ cho rằng Dao Hân này rất chân thật, thành tâm đi đưa tang cho phụ mẫu của Phượng Khương Trần.
Nhưng hiện tại… Dao Hân biểu hiện càng bình thường, Tây Lăng Thiên Vũ càng lo lắng hơn, thậm chí đưa ra ý muốn đi cùng với Đông Lăng Thuần, ba người cùng nhau đi.
Có hắn ta nhìn chằm chằm, Dao Hân cũng sẽ không dám làm bậy, Dao Hân không có lập trường từ chối, ba người hành liền thành được không.
Đã tới giờ, Phượng Khương Trần mặc một thân bạch y, đỡ linh ra cửa, theo lý đỡ linh hẳn là chuyện của con trai độc đinh, nhưng Phượng gia chỉ có một nữ tử là Phượng Khương Trần, dưới tình huống không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể do Phượng Khương Trần đỡ linh.