Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1680




Chương 1680

Nếu hắn đi nói chuyện này cho chủ tử, có thể chủ tử sẽ đâm chết hắn, nói lãng phí thời gian. Ông nội nhà ngươi, đây là ý kiến ai đưa ra thế hả, cuộc sống quá nhàm chán phải không…

“Trộm thuốc Tô công tử thì thôi đi, đấy là thuốc trị thận hư, chắc chắn Tô công tử sẽ giấu rất kín kẽ. Để Phượng cô nương kiểm tra cho chúng ta thì có thể, cô ấy là đại phu tốt. Bọn ta cho phép ngươi đề xuất với chủ tử, nếu chủ tử đồng ý thì chúng ta không ý kiến.” Mấy ám vệ khác cười nham hiểm.

Cuộc sống quanh năm đảo lộn ngày đêm, mỗi một ngày tinh thần căng thẳng, luôn luôn ẩn nấp ở một chỗ không động đậy trong vài giờ, cho dù cơ thể bọn họ được bồi dưỡng bằng dược liệu quý thì cũng khó tránh khỏi những bệnh vặt.

Nhưng nói chuyện này với chủ tử, ngươi là muốn tranh công hay thừa nhận ngươi không được?

Nếu tranh công trái tim sớm đã chết này thì chủ tử đã rất bất mãn với nhóm người bọn họ rồi, nếu phải thừa nhận bản thân mình không được, được thôi đúng lúc quay về huấn luyện lại từ đầu.

Chuyện này thật sự không thể nói với chủ tử, nếu như nói thì: “Thôi vậy, chuyện này nói với Phượng cô nương vẫn chưa được, nói với chủ tử… ta không có lá gan đó.”

Ám vệ thua đoán số liên tục lắc đầu, dưới sự thúc giục của mọi người, hắn không tình nguyện bắt đầu hành trình, bước chân nặng nề đi đến Cửu vương phủ.

Ám vệ giống như yêu linh, nhanh nhẹn tránh thoát những kẻ theo dõi ngoài phủ, vô thanh vô thức đi vào thư phòng, “đông” một tiếng quỳ xuống, trầm giọng nói: “Chủ tử, chiều nay Tô công tử cùng Phượng cô nương đi ngoại thành một chuyến, nghĩa trang Phượng tướng quân và Phượng phu nhân đã chọn xong. Sau khi quay về Tô công tử thân thể không khỏe, Phượng cô nương chẩn đoán Tô công tử thận hư. ”

Ám vệ nói khô khan bình tĩnh, nhưng chỉ có hắn mới biết hiện giờ khẩn trương và lo lắng như thế nào.

“Ừ.” Cửu hoàng thúc đáp một tiếng bày tỏ đã biết rồi, đồng thời ra hiệu ám vệ nói chuyện tiếp theo, nhưng…

Ám vệ toát mồ hôi lạnh, hắn không còn tin tức nào có thể báo cáo nữa, không dám làm lỡ thời gian của Cửu hoàng thúc, ám vệ căng chặt da đầu mở miệng: “Chủ tử, thuộc hạ cáo lui.”

“Ừ.” Cửu hoàng thúc vẫn không nói gì, biểu thị đã biết. Ám vệ như được đặc xá nhanh chóng lui ra, chỉ sở chậm một bước sẽ bị chủ tử trách phạt.

Sau khi ám vệ đi, Cửu hoàng thúc gõ nhẹ mặt bàn, con ngươi thâm trầm xẹt qua tia sáng dị thường. Nếu ám vệ còn ở đây chắc hắn sẽ khóc cho Cửu hoàng thúc xem, bởi vì…

Cửu hoàng thúc cho rằng những ám vệ bên cạnh Phượng Khương Trần càng ngày càng lanh lợi, nhưng quá không biết nặng nhẹ, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng báo lên trên.

Xem ra, đám người này quá rảnh rỗi rồi, phải cho bọn họ tăng cường luyện tập mới được.

Còn có, đến cái tên gia hỏa Tô Văn Thanh sống trong nhung lụa còn thận hư, thì thân thể những ám vệ này cũng dễ xảy ra vấn đề. Vì suy nghĩ cho sức khỏe của bọn họ, càng phải tăng cường huấn luyện, phải thể dục thể chất.

Cửu hoàng thúc nghĩ ra rất nhiều lí do tăng cường huấn luyện , duy nhất không nghĩ đến kiểm tra cho ám vệ, để Phượng Khương Trần tổn thất phí kiểm tra lớn.

Khụ khụ… Nghĩ nhiều quá rồi, ám vệ có đại phu chuyên trách, những đại phu đó đều tinh thông dược lý, sức khỏe các ám vệ đều nhờ thuốc bảo vệ nên những đại phu đó càng hiểu rõ làm thế nào để trị bệnh cho ám vệ.

Phượng Khương Trần giải quyết chuyện xây mộ và chuyện của Tô Văn Thanh thì Cửu hoàng thúc cũng tống cổ Phù Lâm đi, Phù Lâm thành tâm thành ý tìm hắn bàn nhưng như thế thì đã làm sao?