Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1674




Chương 1674

Lần này cũng như vậy, Phượng Khương Trần không phản bác một câu, ngay sau đó nói sang chuyện khác: “Được, không nói tới Chu Hằng, chuyện Nam Lăng Cẩm Phàm nữa. Nói về Phù Lâm đi, huynh thấy người này thế nào? Huynh muốn cùng hắn nói chuyện không? Nếu không muốn ta liền từ chối hắn.”

Phượng Khương Trần có tinh thần nói chính sự, mặc kệ là Chu Hằng hay là Tôn Tư Hành đều sẽ rời đi, bọn họ có cuộc đời của chính mình, không thể bồi nàng cả đời, có lẽ nàng muốn một hài tử, Phượng Khương Trần nghĩ như thế…

“Được. Nếu hắn muốn nói chuyện thì nói chuyện, bảo hắn ngày mai tới Cửu vương phủ.” Cửu hoàng thúc cũng muốn biết hắn định nói chuyện gì.

Phù Lâm sẽ không cho rằng bọn họ có thể nói chuyện nghiêm túc với nhau chứ. Nói? Bất quá là uổng phí công phu thôi, hắn không muốn thấy Phù Lâm là vì không thích lãng phí thời gian, không nghĩ tới Phù Lâm sẽ tìm tới Phượng Khương Trần, thật không biết nên nói hắn thông minh hay là nói hắn ngu xuẩn.

“Được, ta sẽ chuyển lời với hắn, nếu không có chuyện gì khác thì ta đi trước.” Lúc này không phải đùa giỡn mà là cáo từ bình thường.

“Lại đây.” Cửu hoàng thúc không đồng ý vẫy vẫy tay với Phượng Khương Trần.

“Có việc sao?” Phượng Khương Trần nghe lời thật sự đi tới, vốn tưởng rằng Cửu hoàng thúc có chính sự, không nghĩ tới…

Cửu hoàng thúc đột nhiên duỗi tay kéo nàng, Phượng Khương Trần bước chân lảo đảo trực tiếp ngã vào lòng Cửu hoàng thúc. Nàng vừa định tránh ra, hắn liền dùng thêm lực: “Đừng nhúc nhích.”

Hắn chỉ là muốn ôm Phượng Khương Trần một cái, để nàng biết cho dù tất cả mọi người đi rồi, bên cạnh nàng vẫn còn có hắn, bộ dạng cô đơn đó của nàng làm hắn đau lòng.

Phượng Khương Trần quả nhiên nghe lời không động đậy, tìm một vị trí thoải mái tựa vào lồng ngực Cửu hoàng thúc.

Không biết thế nào, thời gian cha mẹ nàng hạ táng càng gần nàng lại càng bất an, càng bực bội, giống như… giống như bị người ta vứt bỏ.

Trong lòng vắng vẻ, cái ôm của Cửu hoàng thúc lúc này chính là điều nàng đang cần.

Cửu hoàng thúc gắt gao ôm chặt Phượng Khương Trần, nhận ra cảm xúc của nàng dần dần bình tĩnh trở lại liền nói bên tai nàng: “Đừng lo lắng, hết thảy mọi chuyện đều qua rồi.”

“Ừm.”

“Muội không cần quá phòng bị Phù Lâm. Mục tiêu của hắn là khiến Phù thị trở về Cửu Châu đại lục.”

Ở trong mắt Cửu hoàng thúc, Phù Lâm cũng là một người đáng thương, một người bị gánh nặng gia tộc ép tới không có tự do, đương nhiên đáng thương thì đáng thương, thời điểm nên ra tay vẫn phải ra tay.

Thế gian này ai đáng thương, hắn không có nhiều lòng đồng tình như vậy.

“Ừm.” Phượng Khương Trần trừ bỏ mặt khác nói. Trên thực tế, từ đáy lòng nàng đã rõ, Phù Lâm không chỉ một lần lợi dụng nàng.

“Đến nỗi Nam Lăng Cẩm Phàm theo ngươi, ngươi liền nguyện ý nhận hắn. Nếu không nguyện ý lập tức coi hắn là một hoàng tử xa lạ, xem như Chu Hằng đã chết.”

“……”

Hai người lẳng lặng ôm nhau, một người thường ngày ít nói không ngừng hoài niệm, một người ngày thường sắc bén lại ôn nhu phối hợp. Hình ảnh hai người ôm nhau đẹp giống như tranh vẽ.

Phù Lâm và Cửu hoàng thúc bàn chuyện gì Phượng Khương Trần không biết, có bàn ra kết quả gì không Phượng Khương Trần không biết, nàng không có hứng thú, cũng lười đi hỏi. Dù sao thì Cửu hoàng thúc sẽ không chịu thiệt.