Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1664




Chương 1664

Thời điểm tuyết ngừng rơi đã được Phù Lâm tính toán kỹ, nhưng Hoàng Thượng và Phù Lâm sẽ không thừa nhận, một khi kẻ thù nhận ra hành động của Hoàng Thượng sẽ hơi khó xử, ngay cả khi những người dân ở các quốc gia đều biết rõ tình hình nhưng cũng sẽ không nói, nói ra sẽ không có người tin.

Hoàng đế của các quốc gia hoàng đều là người hiểu biết, dù hiểu rõ kỳ tích là giả nhưng sẽ không vạch trần, nếu hôm nay ngươi vạch trần người khác thì ngày mai kỳ tích của ngươi cũng sẽ bị người khác vạch trần, cho nên…Đến một thời điểm, mọi người đều có sự ăn ý ngầm hiểu bằng kỹ năng của riêng họ.

Mà Phù Lâm này là người mà Hoàng Thượng không nỡ giết, không những không giết mà còn trọng dụng, mà dù sao muốn trọng dụng Phù Lâm cũng phải có một cái lý do chứ, thay vì để Hoàng Thượng dát một lớp vàng lấp lánh công lao lên người Phù Lâm thì không bằng chính để chính bọn họ làm điều đó, đeo thêm lên trên cổ Phù Lâm một vòng xiềng xích.

Hành động này của Phượng Khương Trần có chút điên cuồng, có chút đánh liều một phen, không màng tất cả bốc đồng, không thể không nói làm trái tim Tô Văn Thanh lung lay: “Chuyện này, ta phải hỏi qua Cửu hoàng thúc, ta không làm chủ được.”

Cái này đầu tư quá lớn, hơn nữa yếu tố đánh bạc chiếm số lượng lớn, nếu như gặp phải một tai họa khác, Phù Lâm cũng sẽ bị kéo chết, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, dù có năng lực hay không đều phải đứng ra cứu trợ.

Nhưng nếu là trong mười năm tám năm không xảy ra thiên tai, Phù Lâm sẽ nhặt được món hời lớn.

“Ta hiểu. Chuyện này chúng ta hãy suy nghĩ lại, có thể phản kích thì phản kích, không thể phản kích thì hãy rút lui một bước bảo toàn thực lực của chính mình. Trước mắt lúc này là thời điểm không ai có thể địch lại Hoàng Thượng, chúng ta phải tránh đi mũi nhọn đấu tranh mới được, ôi… nhìn lại, đóng cửa phòng khám chữa bệnh từ thiện, đoán chừng Hoàng Thượng sẽ phái quan y ra tiếp quản.” Mọi việc lắng xuống thì quan phủ mới lộ diện, việc này được gọi là cướp đoạt các chiến tích thành tựu, nhưng người đã cướp đoạt đi chiến tích của ngươi là Hoàng Thượng, ngươi có thể làm gì.

“À… Ngươi mà không nói thì ta đã quên, Cửu hoàng thúc để cho ta tới cũng là muốn nhắc nhở ngươi, kết thúc phòng khám chữa bệnh từ thiện, quan phủ đương nhiên sẽ tiếp quản những nạn dân đó.” Tô Văn Thanh vỗ đầu, ảo não nói.

Cũng may Phượng Khương Trần biết rõ ở nơi đầu sóng ngọn gió, ngàn vạn lần đừng bao giờ đoạt công lao của Hoàng Thượng, khiêm nhường là cung cách của bậc đế vương, hiện tại tính độc đoán của Hoàng Thượng đang rất mãnh liệt, bọn họ mà đụng phải, may mắn không chết thì cũng là bị lột một lớp da.

Rất bị động, rất uất ức, nhưng bọn họ lại không thể không tránh, chỉ có một cái mạng, hào quang của Hoàng Thượng đang phát huy chiếm hết ưu thế, nếu bọn họ vẫn một mực lao về phía trước thì đó chính là kết thúc của họ.

Quay đầu lại Tô Văn Thanh đề nghị Phượng Khương Trần nói cho Cửu hoàng thúc sau, vốn tưởng rằng Cửu hoàng thúc sẽ cự tuyệt, không nghĩ tới Cửu hoàng thúc suy ngẫm rồi gật đầu đồng ý: “Theo những gì Khương Trần nói, chúng ta sẽ trợ giúp Hoàng Thượng giúp một tay, đẩy Phù Lâm lên tế đàn.”

Đúng vậy, là bàn thờ.

Bàn thờ thần linh chỉ có thần có thể ngồi, người ngồi ở trên bàn thờ lúc ban đầu sẽ hưng phấn, nhưng thời gian lâu rồi sẽ cô đơn lạnh lẽo, sẽ đứng ngồi không yên.

“Ngộ nhỡ mười năm, tám năm không có thiên tai thì làm sao bây giờ? Đó không phải là dùng bùa hộ mệnh rẻ tiền một cách vô ích sao?”

Tô Văn Thanh khó chịu, cú đánh tuyệt đẹp của Hoàng Thượng đều là công lao của Phù Lâm, nếu không phải có cây gậy thần Phù Lâm này, bọn họ cũng sẽ không bị động như vậy.

“Không có lợi ích nào là vô ích trong thiên hạ này, không có thiên tai thì chúng ta sẽ tạo ra thiên tai cho hắn, thiên hạ này không thiếu những dân chúng nghèo khổ. Chờ khi kết thúc cuộc tỷ thí của Phượng Khương Trần Tô gia, mang theo số tiền được dùng để cứu giúp người nghèo giao cho Phù Lâm, bổn vương muốn hắn làm một người tốt bụng lương thiện được mọi người trong thiên hạ biết đến.”

Cửu hoàng thúc không chỉ có đồng ý với đề nghị của Phương Khương Trần mà còn thêm một ý tưởng.