Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1645




Chương 1645

Nam Lăng Cẩm Phàm không thèm để ý, dang tay ra: rõ ràng là ngươi do dự mãi không thôi, trách ta cái gì.

Mặc kệ hai tên này cứ chó cắn chó, Lam Cửu Khánh biết nguy hiểm của mình đã được giải quyết, khi ba bóng đen đáp xuống bên trên một bức tường thấp, Lam Cửu Khánh khách khí, quay về phía hai người nói lời cảm tạ: “Đa tạ Lâm thái tử và Cẩm Phàm hoàng tử đã phụng bồi, người của Lam mỗ đã đến, cáo từ. Đúng rồi, tối hôm nay Lâm thái tử chiêu đãi Lam mỗ, Lam mỗ nhớ kỹ rồi, khi Dao Hân công chúa đại hôn, Lam mỗ nhất định sẽ đưa đến một phần lễ vật.”

Dứt lời, bóng đen đứng trên bức tường thấp đáp xuống đất, như là u linh đứng sau lưng Lam Cửu Khánh, cuối cùng thì Lam Cửu Khánh cũng không cần mạnh mẽ chống đỡ nữa, phụ… Nôn ra một ngụm máu, sau đó ngã quỵ xuống.

Khốn kiếp, bị lừa rồi!

Khuôn mặt Tây Lăng Thiên Lâm lập tức biến dạng, Nam Lăng Cẩm Phàm cũng ngây người, bọn họ không ngờ Lam Cửu Khánh lại bị thương nặng như vậy.

Khốn kiếp, ông trời đặt cơ hội trước mặt bọn họ, vậy mà bọn họ hết lần này đến lần khác bỏ lỡ.

“Đi.” Bóng đen nhanh chóng nâng Lam Cửu Khánh lên, nhún người rời đi, để lại Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm đứng ngây một chỗ, âm thầm hối hận.

Và rất nhiều năm sau, bọn họ mới hiểu được có dùng cả đời cũng không cứu chữa được sai lầm!

Nếu như… nếu như lúc trước bọn họ quyết đoán một chút, ít kiêng kị Lam Cửu Khánh ít một chút, sau này sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy!

Đáng tiếc, trên đời này không có hai từ ‘nếu như’, hai người bọn họ chỉ có thể cả đời sống trong ân hận…

Ba bóng đen chia ra hai hướng, hai người đưa Lam Cửu Khánh đến mật thất Tô phủ, người còn lại đi đến Phượng phủ, đón Phượng Khương Trần.

Phượng Khương Trần đã trở thành đại phu độc quyền cho Lam Cửu Khánh, phàm là thân tín của Lam Cửu Khánh đều biết chuyện này, cho dù Lam Cửu Khánh có bị thương nặng thế nào, chỉ cần còn một hơi thở, bọn họ sẽ đến tìm Phượng Khương Trần.

Cho nên, khi Tô Vân Thanh thấy cánh tay trái của Lam Cửu Khánh biến thành màu đen, dáng vẻ hôn mê bất tỉnh, tuy lo lắng nhưng không loạn, bởi vì hắn tin, chỉ cần có Phượng Khương Trần, Lam Cửu Khánh nhất định không xảy ra chuyện gì.

Tô Vân Thanh đi qua đi lại trong mật thất, không ngừng lẩm bẩm, Phượng Khương Trần ngươi mau tới đi, ngươi mau tới đi.

Lúc Phượng Khương Trần ôm hòm thuốc, vội vàng chạy đến, Tô Vân Thanh lập tức nghênh đón: “Khương Trần, nhanh, nhanh, Cửu Khánh trúng độc rồi, là một loại độc rất lợi hại, nếu không giải thì ngay cả mạng cũng không còn…”

“Cái gì? Trúng độc?” Phượng Khương Trần trợn tròn hai mắt, cả người lập tức cứng đờ, Tô Vân Thanh không phát hiện sự khác lạ của Phượng Khương Trần, thấy Phượng Khương Trần còn đang ngáy ngốc tại chỗ liền vội vàng kéo nàng vào trong: “Còn thất thần cái gì, đi mau, Cửu Khánh còn đang chờ ngươi cứu đấy.”

Tô Vân Thanh vội muốn chết, hắn không biết Lam Cửu Khánh trúng phải độc gì nên không thể cho y uống thuốc giải, chỉ có thể nhìn hơi thở của Lam Cửu Khánh ngày càng yếu đi, gắn luôn chờ Phượng phủ đến cứu y, không ngờ nàng lại nói: “Ta không biết giải độc!”