Chương 1639
Phù Lâm biết ý định của Lam Cửu Khánh, nhưng không khỏi lui về sau vài bước, bởi vì nơi Lam Cửu Khánh đặt chân lên chính là điểm chí mạng (huyết mạch) của hắn ta.
“Hèn hạ!” Phù Lâm không ngờ một đại nam nhân lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.
“Đa tạ đã khen ngợi.” Lam Cửu Khánh không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn tự hào.
Y học chiêu này từ Phượng Khương Trần Trần đấy, tuy nói một đại nam nhân sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi nhưng thắng là điều thực tế nhất, đặc biệt là đối với những kẻ bán thần côn như Phù Lâm thì không cần phải khách khí, thật muốn đá trúng hắn ta một phát, trừ hại cho đại lục Cửu Châu.
Thừa cơ hội Phù Lâm tránh đi, Lam Cửu Khánh nhảy lên một cái, hướng về phía ngoài điện.
“Bắt lấy thích khách…” Phù Lâm hô to, đồng thời tung một ám chiêu từ cổ tay, chỉ nghe thấy tiếng gió xẹt vang lên từ sau lưng, một đạo phi tiêu trực tiếp bắn về phía Lam Cửu Khánh.
“Đáng chết!”
Lam Cửu Khánh biết rõ sau lưng có ám khí, nhưng tốc độ của ám khí quá nhanh, khoảng cách giữa y và Phù Lâm lại gần, Lam Cửu Khánh chỉ đành tránh những chỗ hiểm…
“Phập phập…” Ám khí bắn vào cánh tay trái của Lam Cửu Khánh, máu đen theo ám khí chảy ra ngoài, Lam Cửu Khánh lảo đảo, suýt chút té ngã…
Ám khí có độc!
Ám khí có độc!
Không ngờ đường đường là hậu nhân Thần miếu lại giấu ám khí ngâm qua độc, thật vô sỉ, điều càng vô sỉ hơn chính là Hoàng thượng cho phép Phù Lâm đem theo ám khí để tiến cung, xem ra Hoàng thượng rất coi trọng Phù Lâm.
Hậu nhân Thần miếu quả thật có bản lĩnh, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể khiến Hoàng thượng tín nhiệm, y muốn nhìn xem ngày mai Phù Lâm có thể làm nên điều kỳ tích gì.
“Phập…” Lam Cửu Khánh dùng tay áo quấn lấy tay, sau đó rút ám khí trên vai ra.
Huyết đen trào ra, một cảm giác choáng váng liền ập đến, Lam Cửu Khánh phát hiện mình đứng không vững, bước chân loạng choạng, cả người như giẫm lên bông, ánh mắt dần mơ hồ, hai chân cũng không chống đỡ nổi cơ thể mình nữa.
Chết tiệt, đây là loại độc quỷ quái gì, có thể phát huy tác dụng trên người y, từ nhỏ Lam Cửu Khánh đã ăn rất nhiều thứ chứa độc tố, độc bình thường hoàn toàn không có tác dụng với y, cho dù là thiên hạ chí độc cũng không thể lấy mạng y, không ngờ trên người Phù Lâm lại có loại độc lợi hại như vậy, có thể khiến y đứng không vững.
Không được… Nếu cứ tiếp tục như thế này, Lam Cửu Khánh y nhất định sẽ thua ở đây.
Lam Cửu Khánh vội vàng lắc đầu, cắn chặt đầu lưỡi một cái, muốn dùng chút đau đớn để khôi phục vài phần tỉnh táo, Lam Cửu Khánh quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện Phù đang cầm kiếm đuổi theo, Lam Cửu Khánh hừ lạnh một tiếng, âm thầm vận khí…
Vù… Nhìn thấy thanh trường kiếm của Phù Lâm sắp đâm tới, Lam Cửu Khánh nhanh chóng ném ám khí dính đầy huyết độc trong tay ra.
Lực đạo của y không đủ mạnh, nhưng cũng may khoảng cách giữa bọn họ gần, ám khí bay thẳng đến trước mặt Phù Lâm, Phù Lâm lại không thể dừng bước nên chỉ đành né tránh đòn tấn công bằng ám khí.
Khoảng cách này đối với Lam Cửu Khánh là đủ rồi.
Lam Cửu Khánh âm thầm thở nhẹ ra, phong ấn huyệt đạo trên vai để tránh độc xám nhập vào tâm mạch, toàn bộ cánh tay trái như mất hết sức lực, rũ xuống rồi treo ở một bên.
Lam Cửu Khánh rút kiếm, sau đó chạy ra bên ngoài, vừa lao ra khỏi cung điện đã bị tầng tầng lớp lớp Cấm vệ quân bao vây, Lam Cửu Khánh lần nữa cảm khái, hiệu suất làm việc lần này của Cấm vệ quân quá cao, y không biết nên cảm ơn Phượng Khương Trần hay nên hận nàng đây. Nếu không phải vì Cấm vệ quân nhiều lần chịu thiệt trên tay Phượng Khương Trần, bọn họ cũng không liều mạng tập luyện như vậy.