Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1609




Chương 1609

“Vâng, thảo dân chính là hậu nhân của Phù thị.” Phù Lâm không kiêu ngạo không tự ti, phảng phất quanh người có tiên khí, không biết hắn ta cố ý lấy ra dọa người hay đó là tiên khí thật.

“Ngươi có chứng cứ không, trẫm sao có thể tin ngươi là người của Phù thị được?” Lai lịch của Phù Lâm hoàng thượng đã phái người tìm hiểu, đúng như lời Phù Lâm nói, hắn ta đến từ một hòn đảo không biết tên, hoàng thượng tra thế nào cũng không biết thêm được gì về người này.

“Hoàng thượng, họ Phù của thảo dân đã là một bằng chứng, thiên hạ này ngoại trừ là hậu nhân của Phù thị ra thì không người nào dám dùng họ Phù này.” Phù thị đã biến mất khỏi Cửu Châu đại lục lâu như vậy, người biết đến sự tồn tại của Phù thị rất ít, lời này Phù Lâm nói không sai.

Dù cho muốn lừa gạt cũng sẽ không có người nào dùng tên con cháu của Phù thị để lừa hoàng thượng một nước, muốn làm hậu nhân của Phù thị cũng phải có bản lĩnh thực sự.

“Chỉ bằng mấy câu nói đó của ngươi mà cũng muốn trẫm tin sao?” Hoàng thượng cũng hi vọng người trước mặt này chính là hậu nhân của Phù thị, sau khi ông ta gặp khó khăn lại đột nhiên xuất hiện một người đại diện cho thần quyền đến giúp đỡ ông ta.

“Hoàng thượng, thảo dân tuyệt đối sẽ không lấy mạng mình ra để nói dối, thảo dân có thể cam đoan với hoàng thượng, ngày mai giờ Tỵ ba khắc (khoảng 9 giờ 45 phút), tuyết lớn sẽ ngừng.” Phù Lâm không vì bị hoàng thượng nghi ngờ mà tức giận, hắn ta vẫn đứng im như cũ, trịnh trọng lặp lại lời của mình.

Đúng vậy, Phù Lâm có thể vào cung là bởi vì hắn ta dùng quan hệ của mình truyền lời tới tai hoàng thượng rằng hắn ta biết trận tuyết này khi nào sẽ ngừng.

Trận tuyết lớn này đã rơi liên tục mười lăm ngày, ngày nào cũng có người cầu nguyện cho nó mau ngừng lại, nhưng tuyết vẫn cứ rơi, hiện tại Phù Lâm đứng trước mặt hoàng thượng khẳng định rằng giờ Tỵ ba khắc ngày mai tuyết nhất định sẽ ngừng, chuyện này khiến hoàng thượng không khỏi khiếp sợ.

Nếu đúng như Phù Lâm nói, vậy thì…

Trong mắt hoàng thượng lóe lên một tia sáng.

Đây là một cơ hội tốt để dành được lòng dân, coi như Phù Lâm tiên đoán sai thì ông ta cũng sẽ không tổn thất gì, chỉ phí công mà thôi.

“Phù Lâm, ngươi có biết sự cam đoan này của ngươi đại biểu cho cái gì không?” Hoàng thượng thu hồi suy nghĩ, lần nữa nhìn về phía hậu nhân đột nhiên xuất hiện của nhà họ Phù.

“Thảo dân biết, ngày mai vào giờ Tỵ ba khắc tuyết chưa ngừng, thảo dân nguyện bị ngũ mã phanh thây.” Phù Lâm không chút chần chừ nói, sắc mặt cùng cử chỉ đều nói cho hoàng thượng rằng hắn ta đối với lời tiên đoán của mình có lòng tin tuyệt đối, đây chính là sự kiêu ngạo của hậu nhân Phù thị.

“Được, trẫm sẽ đợi đến giờ Tỵ ba khắc ngày mai, nếu tuyết chưa ngừng, trẫm sẽ lấy mạng ngươi tế cho trời.” Hoàng thượng cũng không hoàn toàn tin tưởng Phù Lâm, nhưng ông ta cũng đồng ý cho Phù Lâm một cơ hội.

Nếu như đây đúng là hậu nhân của Phù thị, đối với ông ta mà nói chỉ có lợi chứ không có hại, có hậu nhân của miếu thần giúp đỡ, lo gì không thống nhất được thiên hạ chứ.

“Người đâu, mang Phù công tử đi nghỉ ngơi.” Hoàng thượng vung tay lên khiến mọi người đều nhìn thấy Phù Lâm.

Sau khi Phù Lâm đi, hoàng thượng gọi Khâm Thiên Giám tới hỏi khi nào tuyết sẽ ngừng, đáp án của Khâm Thiên Giám thực sự không khiến hoàng thượng cười nổi: “Hoàng thượng phù hộ, tuyết sẽ sớm ngừng lại.”

Sớm!

Lại là đáp án sớm này, từ ngày tuyết rơi nặng thứ ba hoàng thượng đã hỏi Khâm Thiên Giám khi nào tuyết ngừng, đáp án của Khâm Thiên Giám đều là sớm.

Sớm?

Trẫm dễ lừa đến thế sao?