Chương 1605
Mi mắt hoàng thượng khẽ nhúc nhích, giống như đang xem xét độ tin cậy trong lời nói của Cửu hoàng thúc, ở trong lòng lặp đi lặp lại suy nghĩ mãi cũng không tìm ra sơ hở, hoàng thượng từ bỏ.
“Cửu đệ ở trong cung chắc hẳn rất chán đi? Người trong cung hầu hạ không tốt sao?” Người hầu hạ Cửu hoàng thúc đều là người do hoàng thượng phái đến, ngay cả Cửu hoàng thúc đi ngủ cũng ở bên cạnh trông coi hắn, Cửu hoàng thúc hài lòng mới gọi là quỷ.
“Thần đệ sợ hãi, hoàng cung rất tốt, cung nhân cũng rất tận tụy, chỉ là hoàng cung có tốt đến đâu cũng không phải nhà của thần đệ, thần đệ vẫn nhớ Cửu vương phủ hơn.” Lời này của Cửu hoàng thúc là trực tiếp hỏi hoàng thượng khi nào mới thả hắn ra ngoài, đồng thời cũng nói cho hoàng thượng biết hắn không có hứng thú với hoàng cung.
Trong lòng hoàng thượng chấn động, lời này của Cửu hoàng thúc như một tảng đá lớn nện vào hồ nước trong lòng ông ta. Hoàng thượng ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc không tránh cũng không sợ hãi nhìn lại hoàng thượng, đôi mắt thâm thúy không lay động, không lộ ra tham vọng muốn tranh quyền thế.
Hai huynh đệ tôn quý nhất Đông Lăng cứ như vậy yên lặng đọ mắt với nhau, một người hung hãn tiến công, một người bình thản phòng thủ, mãi đến khi hoàng thượng hài lòng thu ánh mắt về thì trận đấu này mới kết thúc.
Hoàng thượng thu tầm mắt, giống như đang nói chuyện phiếm: “Năm nay gặp nạn tuyết lớn như vậy, trẫm còn lo lắng dân chúng sẽ kêu ca, nào ngờ có một người cao thượng giúp đỡ bách tính vượt qua khổ nạn, bày quầy phát cháo cho dân chúng, giúp dân chúng Đông Lăng vượt qua nạn tuyết này.”
Hoàng thượng sao có thể nói chuyện phiếm với Cửu hoàng thúc được, đây là giao dịch, chỉ cần Cửu hoàng thúc nói ra manh mối liên quan đến người thần bí cứu nạn kia ông ta sẽ thả Cửu hoàng thúc hồi phủ.
Thâm ý trong lời nói của hoàng thượng Cửu hoàng thúc đương nhiên hiểu, hoàng thượng đang ép hắn phải thừa nhận hắn có quan hệ với người thần bí kia, nếu hoàng thượng đã nghĩ vậy thì để mong muốn đó của hoàng thượng thành sự thật đi.
Nên nói hắn sẽ nói, về phần hoàng thượng muốn nghĩ như thế nào thì không liên quan đến hắn. Cửu hoàng thúc hạ mắt xuống giấu cảm xúc bên trong, khô khan nói: “Hoàng thượng, Phượng Khương Trần là nữ nhân của bản vương, thời gian trước nàng có chữa khỏi bệnh cho công tử thứ mười sáu tôn quý nhất của Thôi gia.”
Chỉ với hai câu nói liền khiến mạch suy nghĩ của hoàng thượng dẫn đến người của Thôi gia.
Hai câu này của Cửu hoàng thượng như đang kể về chuyện trước kia nhưng thực ra đang nhắc nhở hoàng thượng, người duy nhất có thể làm ra chuyện này và có thể xuất ra nhiều lương thực như vậy chính là Thôi gia, người thần bí kia chính là Thôi gia, mà nguyên nhân Thôi gia làm như vậy rất đơn giản, đó chính là hi vọng hoàng thượng thả hắn.
Về phần tại sao Thôi gia lại làm như vậy, Cửu hoàng thúc cũng đưa ra lí do, đó chính là điều kiện để Phượng Khương Trần chữ bệnh cho Thôi Hạo Đình, Cửu hoàng thúc đặc biệt nhấn mạnh câu “công tử thứ mười sáu tôn quý nhất” chính là muốn nói cho hoàng thượng rằng nếu là người khác thì Thôi gia sẽ không làm như vậy, nhưng Thôi Hạo Đình thì khác, vì mạng của Thôi Hạo Đình, Thôi gia sẽ làm tất cả mọi việc.
Cửu hoàng thượng nói như vậy rõ ràng là lừa hoàng thượng, nhưng độ tin cậy lại rất cao, ít ra thì hoàng thượng tin vào điều đó. Thôi gia là gia tộc lánh đời tận trăm năm, điểm ấy đương nhiên có thể.
Suy nghĩ về lời của Cửu hoàng thúc, hoàng thượng càng tin người thần bí xuất lương thực kia chính là người nhà họ Thôi mà không phải Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc không có khả năng đó.
Thôi gia đây là muốn quay lại sao? Nghĩ đến thời gian trước, hai nhà Thôi Vương liên thủ với nhau tạo áp lực buộc ông ta phải thả Cửu hoàng thúc ra, hoàng thượng càng khó chịu với Thôi gia, trong lòng lại đánh một dấu nữa lên Thôi gia.
Thôi gia vừa xuất thế liền đứng về phía Cửu hoàng thúc, đây là muốn đối nghịch với ông ta, rõ ràng không đem hoàng thượng là ông ta để vào mắt, Thôi gia chính là uy hiếp số một, quanh thân hoàng thượng tản ra sát khí…