Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1601




Chương 1601

Chính bọn họ cũng sắp chết đói đến nơi rồi, đi nơi nào kiếm lương thực để nộp cho hoàng thượng cứu nạn được nữa, thời gian trước đột nhiên xuất hiện một nguồn lớn lương thực không biết từ đâu ra khiến giá lương thực giảm mạnh, hại bọn họ không chỉ thua lỗ một số tiền lớn còn bán sạch lương thực dự trữ đi, sợ giữ lại không đáng tiền, đến lúc này trong nhà bọn họ cũng không còn nhiều lương thực, đi chỗ nào kiếm lương thực cứu nạn cho hoàng thượng được.

Mấy ngày này bầu không khí trong triều cực ảm đạm, hoàng thượng nói bách tính đáng thương, nhóm quan viên liền bắt đầu khóc than khiến hoàng thượng không thể mạnh mẽ ép buộc, mỗi ngày hoàng thượng chỉ cần mở miệng là nhắc đến chuyện lương thực cứu nạn, đám quan viên chịu không nổi áp lực, khóc lóc than phiền xong liền đổi cách khác, muốn thử khuyên nhủ hoàng thượng xem sao.

“Hoàng thượng, chúng thần bây giờ không còn lương thực dự trữ, tuyết lớn mấy chục ngày là muốn mạng người mà, lương thực nhiều bao nhiêu cũng không đủ dùng. Bên kia Giang Nam có lương thực, nhưng phải hơn một tháng mới có thể vận chuyển đến nơi. Hoàng thượng… Không phải bây giờ đang có người thần bí nào đó phát cháo miễn phí sao, hắn phát cháo liên tiếp hơn mười ngày vẫn còn lương thực, chi bằng chúng ta mượn lương thực của người đó trước, chờ lương thực của Giang Nam đến chúng ta trả hắn sau cũng được.”

Đề nghị này rất hay, nhưng việc đầu tiên ngươi cần làm là tìm ra ngươi thần bí ka, ngay cả người nào cũng không biết thì mượn lương thực kiểu gì.

Hoàng thượng không phải là không phái người thăm dò, thậm chí đã gọi Tô Vân Thanh tiến cung để hỏi, ép hỏi mãi cũng không thu hoạch được gì, vì Tô Thanh Vân cái gì cũng không biết.

Tô Vân Thanh sắp khóc đến nơi: “Hoàng thượng, thật là oan uổng cho thảo dân quá, thảo dân thực sự không biết người thần bí kia là ai, thảo dân chỉ là một thương nhân bình thường cho người ta mượn ít trợ thủ, người thần bí đó cũng nhanh chóng thanh toán tiền công. Hoàng thượng, nếu ngài không cho phép, thần sẽ đòi người lại.”

Điều tra từ Tô Vân Thanh xuống mấy ngày cũng không biết được lương thực từ đâu tới, những lương thực kia không biết từ đâu ra cứ xuất hiện tại từng thành từng thị trấn, một dấu vết nhỏ cũng không để lại.

Sau khi Tô Vân Thanh chế tạo thành công xe trượt tuyết liền bắt đầu ban ngày nghỉ ngơi ban đêm đi đường, dù sao tuyết lớn này ban đêm cũng nổi bật như ban ngày, hơn nữa dấu xe trượt tuyết lưu lại trên tuyết rất nhanh đã bị tuyết lớn che phủ, hoàng thượng tất nhiên không tra ra lương thực kia từ đâu tới.

Hoàng thượng lại ép Tô Vân Thanh, Tô Vân Thanh liền lấy cái chết ra để thể hiện rõ lòng của mình, hắn ta cũng không biết có được không hả, hắn ta chỉ là một người buôn bán nhỏ, vất vả kiếm chút tiền cũng không muốn mất mạng đâu.

Không làm nữa? Đương nhiên không được, nếu Tô Vân Thanh không làm nữa, không có người phát cháo cứu nạn, những người dân gặp nạn kia không có sẽ lật trời mất, trước kia không có cách để phát cháo, giờ có cách rồi lại không phát, dân chúng thiên hạ nhất định sẽ mắng chết hoàng thượng.

Mặc dù hoàng thượng tức giận nhưng không làm được gì, hiện tại ông ta còn phải dựa vào người thần bí kia để cứu nạn ổn định lòng dân.

Tuy dân chúng cảm kích việc người thần bí kia cứu nạn nhưng lại không ai biết người thần bí kia là ai, lúc này quan viên lại muốn hướng về phía người đó để mượn lương thực, ông ta biết đi đâu tìm chứ…

Hoàng thượng vô cùng tức giận, mặc kệ những quan viên này có muốn làm hay không cũng trực tiếp hạ lệnh, lệnh cho bọn họ trước giờ vào triều ngày mai phải nộp năm nghìn tạ lương thực, nếu không có sẽ quy vào tội chống lệnh vua để xử phạt.

Năm nghìn tạ lương thực, nếu như là lúc trước thì đây là chuyện đơn giản, nhưng bây giờ…

“Vu đại nhân, chúng ta đi nơi nào kiếm đủ năm nghìn tạ lương thực bây giờ, nhà ta từ trên xuống dưới chỉ có thể ăn bảy phần no, nếu tiếp tục như vậy cả nhà ta từ già đến trẻ sẽ chết đói mất.” Nạn tuyết này đúng là lấy mạng người mà, người phát cháo thần bí kia càng bẫy người ta hơn.