Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1591




Chương 1591

Là nàng suy nghĩ quá nhiều, rõ ràng đã tự nói với bản thân phải giữ một trái tim và một cái đầu lạnh đối mặt với thiên tai, đối mặt với bách tính gặp hoạ, nhưng vừa nhìn thấy tình cảnh bi thảm của họ, đã quên mình là ai.

Cho dù nàng thương những nạn dân này thì sao, nàng có bao nhiêu bản lĩnh? Nàng có thể cứu mười người, trăm người, nhưng nàng có thể giúp mấy vạn, mấy trăm ngàn nạn dân không?

Nàng không thể, cho nên… nàng không có tư cách khoa tay múa chân chuyện cứu tế với Cửu Hoàng thúc, cũng không cần phải tự trách, nàng đã cố gắng rồi.

“Là ta nghĩ nhiều.” Sau khi thông suốt, Phượng Khương Trần bình tĩnh lại, xoay người gia nhập vào nhóm người cứu chữa người bị thương, xử lý vết thương cho người bị thương nặng.

Nàng chỉ muốn làm tốt chức trách của mình là được, thiên hạ đại sự giao cho những nam nhân kia, nàng tin thời gian biết cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.

Công tác chữa trị trong phòng ngay ngắn trật tự, ngoài phòng lại là tình trạng khác, lúc mang binh chạy tới, Trác Đông Minh không nhìn thấy hình ảnh đổ máu như hắn dự đoán, mà thấy sĩ binh của Đế Đốc phủ bị tuyết chặn lại, từng tên bị tuyết ném đến kêu cha gọi mẹ.

Giỏi lắm!

Trác Đông Minh cười lạnh một tiếng, ra dấu tay với người phía sau…

“Bắt lại!”

Giọng nói của Trác Đông Minh vô cùng yếu ớt giữa màn mưa cầu tuyết, trong không khí chiến đấu kịch liệt, chí ít đám quan binh của Đế Đốc phủ không chú ý tới, khi chúng phát hiện ra thì đã bị thủ hạ của Trác Đông Minh đè quỳ xuống đất.

Quan binh của Đế Đốc phủ đối phó với bách tính bình thường không dám đánh trả còn tạm được, còn chống lại binh lính của Trác Đông Minh, toàn là những người từng chinh chiến trên chiến trường, nhất định tự tìm đường chết.

“Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Các ngươi là ai? Chúng ta là người của Đế Đốc phủ, phụng mệnh ban sai, có phải các người bắt lầm người rồi không? Mọi người đều là huynh đệ, có gì bảo nhau.” Ở hoàng thành, từ trước đến nay chỉ có chúng bắt người, làm gì có chuyện bị người túm lại, quan sai của Đế Đốc phủ dừng lại, ồn ào la lối.

Tuy nói hoàng thành nhiều quan, nhiều lính, nhưng thường ngày tất cả mọi người đều ai làm việc nấy, nước sông không phạm nước giếng, nếu có va chạm cũng sẽ không thể hiện ngoài sáng.

Đây là lần đầu tiên, quan sai ban sai bị người khác bắt lại, đây là chuyện gì.

“Người của Đế Đốc phủ? Phụng mệnh của ai? Làm sai gì?” Trác Đông Minh phách lối nhấc chân, giày quân dụng lớn đúng lúc dẫm lên lưng người đang nói chuyện, Trác Đông Minh nghiêng người về phía trước, quần áo lụa là.

“Ngài… là ai?” Ban đầu quan sai còn vô cùng ghê gớm, nhưng thấy dáng vẻ không thèm quan tâm của Trác Đông Minh thì biết không thể đắc tội với người này, lập tức thay đổi giọng điệu.

“Bốp…” Trác Đông Minh đánh một cái vào đầu người nọ: “Không trả lời câu hỏi của ta thì thôi, còn dám hỏi ta là ai? Ngươi không muốn sống nữa hả? Được, ta thành toàn ngươi.”

Trác Đông Minh rút một thanh đoản đao trong giày ra, chiêu này học được từ Phượng Khương Trần, dường như toàn thân nữ nhân Phượng Khương Trần kia đều gắn vũ khí có thể giết người.

Đoản đao tỏa sáng lấp lánh đặt dưới cằm, Trác Đông Minh không trực tiếp động thủ mà lướt lướt mấy đường qua lại, tà ác đe dọa đối phương: “Ngươi nói, xuống tay từ đâu thì được?”

Bịch… quan sai sợ xanh mặt, cả người nằm rạp xuống đất, giống như cá chết, sau đó có mùi nước tiểu bốc lên.

Ối, thật không gan.