Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 159




Chương 159

 

Lam Cửu Khánh phát hiện bản thân không thể hiểu được nữ nhân này.

 

Lam Cửu Khánh vẫn luôn cho rằng Phượng Khương Trần hiền lành nhân từ, sở hữu lòng nhân ái của một bác sĩ.

 

Trên đường vô tình gặp được loại người như Chu Hằng, nàng cũng ra tay cứu giúp. Ở Tạ phủ, rõ ràng không liên quan gì đến nàng, nhưng nàng lại mạo hiểm không ngại gây phiền toái, thay Tạ nhị phu nhân xử lý vết thương, nhưng hiện tại thì sao?

 

Nàng giết người không chớp mắt, không hề mảy may có chút thấp thỏm lo âu gì, giống như trong mắt nàng, việc giết người và cứu người không có chút gì khác nhau.

 

Nếu như Lam Cửu Khánh nhảy xuống hỏi Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần sẽ trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo trả lời hắn: “Tại sao ta lại phải cảm thấy bắt an trong khi chính bọn chúng là người muốn giết ta, vậy thì đương nhiên ta cũng có thể giết bọn chúng. Phượng Khương Trần ta sẽ giết những người nên giết, cứu những người nên cứu, giết người và cứu người vốn dĩ không hề có chút mâu thuẫn nào, có những lúc giết người chính là đang cứu người.”

 

Thiên thần áo trắng và những tên đồ tế áo trắng chỉ ở những từ đầu tiên.

 

Phượng Khương Trần nàng chỉ có đứng trên bàn phẫu thuật, đối mặt với bệnh nhân, mới là thiên sứ áo trắng, mới có thể chăm sóc người bị thương, mới có lòng nhân ái của một vị y giả.

 

Mà khi tính mạng đang gặp nguy hiểm, nàng sẽ không chút do dự mà lựa chọn giết chết đối thủ để bản thân mình có thể sống sót.

 

Nàng nhân từ đối với mình trước tiên rồi mới có thể nhân từ đối với người khác!

 

Nguy hiểm đã loại trừ, nhưng trong không khí vẫn tràn ngập mùi vị của thuốc kích tỉnh, nếu tiếp tục chịu đựng, nàng khẳng định cũng sẽ bị ảnh hưởng.

 

Tuy rằng biệt viện Hoàng gia khắp nơi đều có nguy hiểm, nhưng nơi này cũng không thích hợp để ở lâu, hơn nữa Phượng Khương Trần nàng không phải người gặp chuyện liền trốn.

 

So với trốn ở chỗ này đề cho người khác có cơ hội hãm hại nàng, không bằng thản nhiên đi ra ngoài, có lẽ sẽ có thu hoạch lớn hơn.

 

Một súng phá hỏng khóa cửa, Phượng Khương Trần đầy cửa ra, nhặt đạn lên, đầu cũng chẳng quay lại đi thẳng ra ngoài.

 

Chưa đi được mấy bước, nàng liền nghe thấy trong rừng hoa đào, tiếng cười vui vẻ của đám thê thiếp cung tần.

 

Dưới ánh mặt trời, cặp mắt vô tình của Phượng Khương Trần một tia lạnh ác liệt.

 

Quả nhiên, An Yên công chúa muốn dẫn đám thiên kim này đến gian phòng kia để xem trò vui của Phượng Khương Trần.

 

Đáng tiếc…

 

Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc không có cơ hội cho hắn ra tay.

 

Phượng Khương Trần đã an toàn rồi, Lam Cửu Khánh không ngừng lại, quay người hướng về phía bên ngoài biệt viện.

 

Nơi này, hắn không thể ở lâu!

 

* Phượng Khương Trần?”

 

An Yên công chúa dụi dụi mắt, nàng ta tưởng chính mình bị hoa mắt.

 

Nhưng dù nàng ta có chớp mắt như thế nào, Phượng Khương Trần cũng không hề biến mắt, ngược lại chậm rãi đi về phía nàng ta.

 

Không sao, thế mà Phượng Khương Trần lại không bị làm sao.

 

Mắt An Yên công chúa càng mở càng lớn, hai tay trong áo nắm chặt thành quyền, ra hiệu cho cung nữ bên người mình, đi tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.

 

Cung nữ kia lặng lẽ rời đi, ngoại trừ Phượng Khương Trần thì không có ai phát hiện ra.