Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1583




Chương 1583

“Phượng cô nương là người tốt, người tốt.”

“Lúc trước, đúng là ta bị cứt chó làm mờ mắt mà, sao lại nhổ nước bọt vào Phượng cô nương chứ, cái miệng thối này.”

Bốp… Tiếng bạt tai vang lên, một hán tử trung niên nặng nề tát một cái vào mặt mình, nhìn gò má sưng đỏ của ông ta, có thể chắc chắn một cái tát này của ông ta đánh vô cùng mạnh.

“Lúc đó ta ném rau vào người Phượng cô nương, cái tay thối này.”

Bốp… Lại một cái tát.

Mức độ tàn nhẫn giống như không phải đang đánh tay mình mà đánh kẻ thù giết cha, khiến hai người Phượng Khương Trần và Huyên Minh Kỳ đang ôm một đống thuốc đi tới, nghe thấy tiếng vỗ tay liên tiếp.

“Có chuyện gì xảy ra?” Phượng Khương Trần nhướn mày, lạnh giọng hỏi, đáng tiếc giọng nói quá nhỏ, trong nháy mắt đã bị chìm nghỉm.

“Tất cả dừng tay lại cho ta, muốn đánh muốn ầm ĩ thì ra ngoài cho ta, đừng ở đây quấy rầy bệnh nhân.” Phượng Khương Trần đề cao âm lượng, bây giờ rốt cục đã có người nghe thấy.

“Phượng cô nương, là Phượng cô nương.”

“Phượng cô nương đã về, nhanh, nhanh thỉnh tội với Phượng cô nương.”

Vừa nói xong, bất kể là người tự đánh mình hay người không hiểu rõ tình hình đều quỳ xuống, lúc này, hướng họ quỳ không phải hoàng cung mà là chỗ Phượng Khương Trần đang đứng.

“Phượng cô nương, chúng ta đáng chết…”

“Phượng cô nương người đại nhân đại lượng…”

“Phượng cô nương, đều tại cái miệng thối, cái tay thối của chúng ta…”

Ngươi một câu ta một câu rất lộn xộn, tiếng kêu khóc lại lớn, Phượng Khương Trần không nghe rõ câu nào, chỉ cảm thấy màng nhĩ như bị đâm thủng.

Cứ tiếp tục như vậy, đến lượt nàng phải đi khám khoa tai rồi, Phượng Khương Trần nhướng mày, lại a một câu: “Đừng ồn ào.”

Đáng tiếc, giọng của nàng lớn, nhưng giọng của những người này còn lớn hơn, bây giờ họ chỉ thầm cầu mong Phượng Khương Trần sẽ tha thứ, dùng biện pháp đơn giản nhất để chuộc lại sai lầm của mình.

Xì… Phượng Khương Trần không tiếp tục nữa, ra hiệu bảo Huyên Minh Kỳ mở miệng: “Giao cho ngươi, bảo họ yên tĩnh lại.”

Huyên Minh Kỳ không phụ sự kỳ vọng của Phượng Khương Trần, dùng nội lực gào lên: “Phượng cô nương nói, đừng ầm ĩ nữa!”

Ối… Quả nhiên mọi người không ầm ĩ nữa, tiếng khóc tiếng kêu đột nhiên ngừng lại, từng người khẽ nhếch miệng, đờ đẫn nhìn Phượng Khương Trần, trên mặt còn vương nước mắt sám hối, mong chờ nhìn Phượng Khương Trần, đợi tuyên án Phượng Khương Trần.

“Đứng lên hết đã rồi nói.” Phượng Khương Trần không quen bị người ta cúng vái như Phật, loại cảm giác này không tốt lắm, bởi vì nàng không phải là người tốt gì.

“Phượng cô nương, người… người, người không tính toán với chúng ta sao?” Đại nương cách Phượng Khương Trần gần nhất, đánh bạo hỏi.

“Tính toán cái gì?” Phượng Khương Trần nhướn mày, có phải nàng đã bỏ lỡ cái gì không? Dùng mắt hỏi Huyên Minh Kỳ, Huyên Minh Kỳ lắc đầu, biểu thị hắn cũng không rõ.

Những người này không giải thích vì sao lại quỳ ở đây làm gì, vừa đánh vừa gào, người không biết còn tưởng ở đây xảy ra chuyện gì lớn.

Huyên Minh Kỳ mới vừa hô, không chỉ đè lại giọng nói của mấy người ở đây mà cũng truyền ra ngoài phòng.