Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1580




Chương 1580

Sau khi kiểm tra đến bệnh nhân thứ mười, cuối cùng Phượng Khương Trần nhận thấy không bình thường, quá thuận lợi.

Kinh ngạc quay đầu nhìn Huyên Minh Kỳ, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, Phượng Khương Trần không nói lời nào, chỉ tiếp tục công việc.

Thế giới này không thiếu thiên tài, rõ ràng ở phương diện học tập Huyên Minh Kỳ rất có thiên phú, dĩ nhiên không phải phương diện bàn tay học y, chỉ nói năng lực học tập của hắn mạnh.

Trong lần khám bệnh tiếp theo, sau khi kiểm tra xong, Phượng Khương Trần sẽ cho bệnh nhân biết tình trạng bệnh tình của mình, đồng thời giải thích phương pháp điều trị.

Cho dù là ai, có một chút thường thức y học vẫn tốt hơn không biết gì, nàng làm hết phận sự nói ra, còn Huyên Minh Kỳ có thể nghe hiểu mấy phần thì phải xem vận mệnh của hắn, ngược lại nàng cũng không có suy nghĩ bồi dưỡng Huyên Minh Kỳ thành đại phu.

Khi vừa bắt đầu Huyên Minh Kỳ còn chưa hiểu, cho đến lần thứ năm Phượng Khương Trần nói về một bệnh nhân bị cảm gió, Huyên Minh Kỳ mới hiểu Phượng Khương Trần đang coi hắn như Tôn Tư Hành để dạy bảo, không giấu giếm những gì mình biết mà nói hết cho hắn.

Phượng Khương Trần coi hắn thành người mình rồi sao? Trong lòng hơi vui vẻ, trong lòng Huyên Minh Kỳ như có từng cơn sóng gợn lên, ánh sáng trong mắt cũng càng dịu dàng, hai mắt đuổi theo bóng dáng Phượng Khương Trần.

Mà khi nghe Phượng Khương Trần giảng giải về bệnh tình và phương pháp trị liệu, đôi mắt u tối của những bệnh nhân kia cũng dần trong sáng hơn, tuy bọn họ không nghe hiểu, nhưng cũng hiểu được…

Bọn họ có thể được cứu, nữ đại phu trẻ tuổi này cho họ thấy khả năng được sống.

Ngoài phòng, tiểu dược đồng bưng thuốc đi ngang qua nghe thấy giọng nữ trong trẻo lạnh lùng bên trong, không nhịn được dừng bước lại, vểnh tai nghe Phượng Khương Trần giảng giải bệnh tình và phương pháp trị liệu.

Phải biết rằng, các đại phu ở tiệm thuốc đều nhìn chằm chằm y thuật của mình, bình thường luôn đề phòng mấy tiểu dược đồng ở khắp nơi, sợ chúng học được y thuật rồi thay thế địa vị của mình, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, sao chúng có thể buông tha.

Dần dần, càng ngày càng nhiều người vây quanh bên ngoài phòng bệnh nặng, ngoại trừ những dược đồng phải tiễn người nhà của bệnh nhân, còn lại ánh mắt của chúng đều dán chặt vào người Phượng Khương Trần, nghe nàng nói về bệnh tình, giảng giải phương pháp trị liệu.

Đầu năm nay, có quá ít đại phu giảng giải về y thuật như vậy, dù chúng không hiểu, nhưng có thể học được ít nào hay ít ấy.

Ngoài phòng bu đầy người, Phượng Khương Trần một lòng một dạ trị liệu cho bệnh nhân, căn bản không biết tình huống bên ngoài, tuy Huyên Minh Kỳ phát hiện ra, nhưng không đi ra xua người ta, hắn biết Khương Trần cũng không ngại cho càng nhiều người biết những điều này.

Cho dù Phượng Khương Trần tỏ ra mình rất thực tế, ưu tiên quyền lợi hàng đầu, nhưng nội tâm của nàng vẫn là một thầy thuốc thuần túy, khi đối mặt với bệnh nhân, nàng chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để chữa trị cho bệnh nhân, giúp bệnh nhân thoát khỏi căn bệnh lâu ngày, mà chưa bao giờ nghĩ lợi dụng bệnh nhân để mưu lợi, có được thứ gì từ bệnh nhân.

Một Khương Trần như vậy thật khiến người khác đau lòng, nàng tìm được điểm thăng bằng giữa hiện thực và lý tưởng.