Chương 1574
“Tốt, người tốt, người tốt, chúng ta chỉ muốn ăn no mặc ấm không bị chết đói, chúng ta không muốn chết cóng.”
Không biết là ai nói, toàn bộ hiện trường phát cháo như bị kích động, từng người từng người yên lặng rơi nước mắt, lẩm bẩm nói: “Chúng ta chỉ là không muốn chết đói.”
“Chúng ta chỉ là không muốn chết cóng.”
…
“Mọi người im lặng, mọi người im lặng, các ngươi yên tâm, bọn ta không quản được ở xa, nhưng từng người ở đây, ta có thể thay mặt chủ tử cam đoan với các ngươi, các ngươi sẽ không bị chết đói, bây giờ chủ nhân của ta chưa có năng lực giúp đỡ người trong thiên hạ, nhưng với tấm lòng từ bi của ngài ấy, chỉ cần ngài thấy thì nhất định sẽ giúp, các ngươi yên tâm!”
Đột nhiên cao giọng câu cuối khiến những người ở đây ai ai cũng chấn khởi.
“Chúng ta yên tâm, chúng ta yên tâm, có cháo đặc như vậy, có bánh bao lớn như vậy, chúng ta không chết đói.”
“Còn có đại phu, có đại phu, có đại phu ở đây, chúng ta không sợ.”
“Huhu… Đại nhân, năm ngoái con trai ta ngã bị thương ở chân, có thể tới chữa không?”
“Đại nhân, nam nhân ta luôn ốm đau nằm giường, có thể tới chữa không?”
“Đại nhân, khuôn mặt con gái ta bỏng, có thể tới chữa không?”
Người nhận hay không nhận cháo đều lần lượt mở miệng hỏi, trời lạnh như thế, hoàn cảnh tồi tệ như thế, không ai dám cam đoan, nói nhà mình không có bệnh nhân.
Chữa bệnh đã ngốn hết sạch của cải tích góp được mấy năm, phải con trai con gái mới có tiền, bây giờ có cơ hội tốt như này, đương nhiên họ phải túm chặt.
“Mọi người yên lặng một chút, trong nhà có bệnh nhân, có thể dẫn tới nhà chữa bệnh từ thiện, đại phu được chủ tử của ta mời đến là tọa đường đại phu* của tiệm thuốc Vân gia, còn là đệ tử thân truyền của thái y đứng đầu thái y viện, có họ ở đây, các ngươi không phải sợ.”
*Tọa đường đại phu: đại phu khám tại chỗ, dạng như bác sĩ mở phòng khám.
Một câu “Các ngươi không phải sợ” đã sưởi ấm trái tim nhũng người ở đây: “Thanh thiên đại lão gia, thực sự là thanh thiên đại lão gia.”
“Được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi.”
“Chúng ta được cứu rồi.”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Bịch bịch bịch… Người xếp hàng nhận cháo quỳ xuống, bái lậy về hướng hoàng cung, bởi vì mấy người ở đây nói, chủ tử của họ ở hướng đó.
Hướng hoàng cung? Hoàng thượng?
Không… Nếu quả thật là hoàng thượng, hà tất phải giấu họ giấu tên, chiêu này thật cao tay, khiến bách tính trong thiên hạ nghĩ rằng, người lo nghĩ cho họ là hoàng thượng, nhưng kết quả thì sao?
Cửu hoàng thúc, chàng thật sự luôn luôn không quên hố hoàng thượng.
Hiện trường phát cháo nóng hừng hực, Phượng Khương Trần đứng ở trong bầu không khí này cũng không nhịn được cảm thấy ấm áp theo, nhìn những gương mặt tràn đầy hạnh phúc, Phượng Khương Trần phát hiện nơi khóe mắt mình ấy vậy mà lại có một giọt nước mắt.
Miễn là giúp được người thì cho dù có mục đích cũng không sao, ít nhất hành vi của họ đã cứu được vô số mạng người…