Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1570




Chương 1570

Hai người bọn họ thực sự đang nói về tình trạng bệnh, cũng không có suy nghĩ gì khác, nhưng những thứ này lại không liên quan đến Huyên Minh Kỳ.

Phong độ của Huyên Minh Kỳ rất tốt, không giấu diếm hành động ngăn cản rất rõ ràng này của Tôn Tư Hành, đợi cho đến khi đến nơi chữa bệnh từ thiện, Huyên Minh Kỳ cầm hòm thuốc theo Phượng Khương Trần xuống xe, hoàn toàn không thể hiện dáng điệu mà một thiếu cung chủ nên có, Đồng Giác liếc nhìn, há miệng muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Không biết là cố ý hay vô tình, Đồng Giác chọn địa điểm chữa bệnh từ thiện ở ngay cổng thành, lúc Phượng Khương Trần xuống xe ngựa nhìn thấy mà ngẩn cả người.

Đối với nàng mà nói, cổng hoàng thành là nơi khởi đầu của tất cả sự áp bức và lăng nhục, không biết phải miêu tả cảm giác của Phượng Khương Trần với nơi này thế nào, chỉ biết là nàng không thích dùng cách này để rửa sạch những đau khổ đã từng lớp chồng lớp trên người nàng.

Cả đường Đồng Giác đều thấp thỏm không yên, chỉ sợ Phượng Khương Trần trách nàng ta tự ý, thấy Phượng Khương Trần đứng yên không động đậy cạnh xe ngựa, Đồng Giác vội vàng tiến lên giải thích.

“Tiểu thư, địa điểm chữa bệnh từ thiện này do Tô công tử chọn, sạp phát cháo miễn phí của Tô công tử cũng ở đây, tiểu thư, tiểu thư nhìn kìa… bên kia có người đang xếp hàng chờ rồi.”

Đồng Giác càng nói giọng càng nhỏ, đến cuối cùng cả người cúi gằm xuống, Phượng Khương Trần lạnh nhạt liếc nhìn Đồng Giác, nàng biết Đồng Giác vì tốt cho nàng, nhưng cũng không nên tự ý.

“Ta không hy vọng có lần sau.” Cho ngươi quyền lợi không phải để ngươi sắp đặt cuộc sống của ta, có một Cửu Hoàng thúc đã đủ khiến nàng nhức đầu rồi, nàng không muốn ngày nào cũng phải đối mặt với một đám người điên thích thao túng cuộc sống của nàng.

“Nô tỳ đã rõ.” Đồng Giác thở phào nhẹ nhõm, tiểu thư nói vậy tức là không tức giận.

Huyên Minh Kỳ và Tôn Tư Hành ở sau lưng đều là người thông minh, hai người không hề nói nửa câu, chỉ giao quyền quyết định cho Phượng Khương Trần, thấy Phượng Khương Trần không nổi giận cũng lén lút thở phào nhẹ nhõm.

Họ đều biết Phượng Khương Trần đã trải qua những gì ở cổng thành này, lúc trước Cửu Hoàng thúc luôn cao giọng tuyên bố hết lần này đến lần khác rằng sẽ đưa Phượng Khương Trần qua cánh cổng thành này, bây giờ… lại để Phượng Khương Trần tự hoàn thành chuyện cuối cùng, tới rửa sạch sự nhục nhã mà nơi cổng thành này đã gây ra cho nàng!

Phượng Khương Trần nghe thấy nạn dân hô to ở đằng xa: “Đúng là người tốt, lòng dạ Bồ Tát, cắm đũa xuống chén cháo này mà không thấy đũa đâu, tốt hơn gấp mấy loại trong trong mà quan phủ phát.”

“Có cháo có bánh bao, chúng ta sẽ không chết đói, sẽ không chết đói nữa.”

“Đây mới thật sự là người tốt, mấy người gì mà có tấm lòng từ thiện bao la, lần nào phát cháo miễn phí cũng như phát mấy bát nước trong.”

“Ta nhổ vào, người ăn được mấy thứ quan phủ phát hả, mùi thì chua, trong đến mức có thể làm gương soi.”

“Không biết vị đại lão gia nào tốt bụng như vậy, phát cháo đặc như này, chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi.”

“Không biết, ta thấy người phát cháo là người của tiệm Tô gia, nhưng họ nói không phải Tô lão gia, lão gia nhà bọn họ được người khác uỷ thác.”

“Người tốt, người tốt như thiên thần, ông trời ơi ông nhìn đi, thiên hạ này vẫn còn người tốt, phát cháo cũng không nói tên.”

Càng đến gần tiếng bàn tán càng lớn, nói người phát cháo miễn phí thật tốt, người tốt sẽ được hưởng phúc, cảnh phát cháo rất náo nhiệt.